Không nói đến một chiếc Maserati, cho dù là Maserati phiên bản đắt nhất thế giới, Triệu Vô Cực cũng không coi trong nó chứ đừ: ng nói đên việc ăn cấp.
Nhóm doanh nhân lão làng nghe như lọt sương mù, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ số IQ của Hoa Mộ Tranh như quỷ, mọi người đều thừa nhận Hoa Mộ Tranh thông minh lanh lợi, tuyệt đối không có khả năng vô cớ vu khống Triệu Vô Cực.
Chẳng lẽ chìa khóa xe Maserati của Dương Tiêu thực sự bị Triệu Vô Cực trộm?
Nhưng Triệu Vô Cực có thân phận gì? Sao anh ta có thể hạ thấp giá trị của mình trộm chìa khóa của một chiếc Maserati?
Không khoa học! Điều này thực sự không khoa học!
Dương Tiêu nhìn Hoa Mộ Tranh: “Cô Hoa, cô chắc chứ?”
“Anh Dương, tôi rất chắc chắn!”
Gương mặt xinh đẹp của Hoa Mộ Tranh tràn đầy ý cười.
Bây giờ Dương Tiêu là bạn trai trên danh nghĩa của cô, mặc dù là giả, nhưng giả vờ cũng là bạn trai.
Dương Tiêu bị Triệu Vô Cực nhắm vào, đương nhiên Hoa Mộ Tranh muôn đứng ra giúp Dương Tiêu nói.
Hơn nữa, Hoa Mộ Tranh càng ngày càng hứng thú với thủ đoạn của Dương Tiêu, cô phát hiện mình thật sự nhìn không ra được người đàn ông trước mặt này.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với Hoa Mộ Tranh rắng Dương Tiêu không đơn giản, một khi thân phận bị bại ề sẽ khiên cô cực kỳ Tàng SỢ.
Mặc dù cô không biết Dương Tiêu đã tính kế Triệu Vô Cực như thê nào, nhựng Hoa Mộ Tranh có thê chắc chắn chìa khóa chiếc xe Maserati của Dương Tiêu ở trên người Triệu Vô CC.
Đôi mắt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết xẹt qua, lúc này đầu óc cô sắp mồng lung.
Viên kim cương Nam Phi xuât hiện trong túi xách của Đường Dĩnh không rõ lý do, giờ lại mât chìa khóa xe?
Là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Không, đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngâu nhiên!
Dương Tiêu nhìn Triệu Vô Cực: “Cậu Triệu, cô Hoa xuất thân danh gia vọng tộc, sẽ không vu oan cho anh.
Chắc anh đã lây trộm chìa khóa xe của tôi.
Trong khoảng thời gian này nhà họ Triệu các anh làm chuyện gì sắp phá sản à? Vậy mà ngay cả Maserati của tôi cũng nhớ mong?”
Dương Tiêu không hề một chút thiện cảm nào với Triệu Vô Cực, vì vậy anh nói rất thẳng, dùng từ ăn trộm thay vì lấy.
Bị Dương Tiêu liên tục nhắm tới, Triệu Vô Cực thực sự muôn nôn ra máu.
Mình vô duyên vô cớ trộm chìa khóa xe của Dương Tiêu làm gì?
“Đồ khốn kiếp! Anh dám nói nhảm, tin hay không tôi xé miệng anh?” Triệu Vô Cực tức giận.
Dương Tiêu khốn kiếp này lại dám nguyên rủa nhà họ Triệu phá sản, thật Sự xâu xa.
Dương Tiêu giêu cọt trong lòng không thôi, vừa nấy anh đã chuẩn bị mọi thứ, tôi nay Đường Dĩnh không chỉ mắt hét mặt mũi, mà cả Triệu Vô Cực cũng sẽ bị cưỡng ép đuổi đi.
Dám thiết kế vu khống Đưè ròng Mộc Tuyết, thật sự là không biết sông chết..
Danh Sách Chương: