“Cảm ơn bà nội!” Đường Hạo vui mừng khôn xiết.
Bây giờ Đường Hạo hận không thể xoay người ca hát với nông nô, bản thân cuối cùng cũng xử lý được Đường Mộc Tuyết.
Bây giò anh ta không chỉ là giám đốc điều hành mà còn là tổng giám đốc.
Hai chức vị quan trọng ở trong Đường Nhân đều thuộc về anh ta.
Từ này về sau, anh ta hoàn toàn có thể một tay che trời ở Đường Nhân.
Cho dù Đường Mộc Tuyết vẫn còn giữ được cái chức tổng giám đốc bộ thị trường thì vẫn chẳng ảnh hưởng đến anh ta chút nào.
Phải biết rằng anh ta kiêm hai chức vị quan trọng trên người, tất cả quyền hành của Đường Nhân đều do anh ta quyết định, kẻ hèn tổng giám đốc bộ thị trường vốn không thể tạo thành một tia uy hiếp cho anh ta.
Mặt Đường Mộc Tuyết như tro tàn, bà nội Đường đưa ra quyết định như vậy không khác gì trực tiếp đẩy cô xuống vực sâu nghìn mét, không còn ngày ngóc đầu.
Bảo cô đưa ra một cái giải thích?
Cô làm sao giải thích được? Chuyện này vốn không phải trách nhiệm của cô.
Dương Tiêu biết giờ phút này có nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có lấy ra chứng cứ mới chứng minh được Đường Mộc Tuyết trong sạch.
Vào ngay lúc này chỉ có một người có thể chứng minh Đường ì Í Mộc Tuyết trong sạch, đó chính là quản đốc sản xuất Hàn Quốc Cường.
Ánh mắt Dương Tiêu tỏa định Hàn Quốc Cường, trầm giọng nói: “Quản đốc Hàn, tôi nghĩ anh biết rõ chuyện này nhỉ?”
Xưởng trưởng Hàn Quốc Cường liếc mắt nhìn Dương Tiêu một cái, khinh thường nói: “Dương Tiêu, cái loại ăn cơm mềm như mày bớt hắt nước bản lên người tao đi.
Hiện tại tao rất nghi ngờ hai con chuột chết kia là do mày làm, vì trả thù Đường Mộc Tuyết ở bên ngoài đội nón xanh cho mày.”
“Ha ha ha hai”
Câu nói vừa dứt thì Đường Hạo điên cuồng cười to, có không ít dòng chính nhà họ Đường cũng không kìm được bật cười.
Ở trong mắt họ, Dương Tiêu chính là một kẻ đáng thương.
Đầu tiên là Lý Minh Hiên, sau đó tới tiểu vương tử thổi sáo.
Nón xanh trên đầu Dương Tiêu quả thật nhiều đến độ đếm không xuễ.
Dương Tiêu cố kìm nén tức giận trong lòng nhìn Hàn Quốc Cường: “Tao cho cho mày ba giây, lần nữa sắp xếp lại lời nói của mày!”
“UI Mày dọa tao à? Không phục? Không phục đến đánh tao đi!
Phẫn nộ rồi? Tức giận rồi? Tao thích nhìn bộ dáng mày muốn xử lý tao nhưng lại không làm được.” Hai tay Hàn Quốc Cường ôm trước ngực vênh váo tự đắc, hết sức coi thường nhìn Dương Tiêu.
Gã ta có Đường Hạo chống lưng, phía sau Đường Hạo chính _ là bà nội Đường, thách Dương Tiêu cũng chăng dám làm gì gã ta.
“Tốt! Rất tốt!” Sắc mặt Dương Tiêu lạnh băng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Quốc Cường, giống như nhìn người chết.
Nồi giận, Dương Tiêu hoàn toàn nổi giận rồi.
Anh từng là lưỡi dao sắc bén của quốc gia, trước kia vì bị thương nặng mà lựa chọn ẩn nắp.
Bây giờ thực lực khôi phục chút ít nhưng anh không muốn tham dự vào cuộc báo thù của giang hồ lần nữa, chỉ muốn đơn giản trải qua những ngày tháng bình thường với Đường Mộc Tuyết.
Chỉ tiếc tưởng tượng của Dương Tiêu rất tốt đẹp nhưng hiện thực thường không như mong muốn.
Đường Hạo ác liệt nói: “Sao? Định đánh người? Bà nội ở đây mà mày còn dám làm càn? Tao nói cho phế vật mày biết, Đường Mộc Tuyết đã làm sai chuyện, nếu mày dám hành hung thì tất cả người làm nhà họ Đường đều không bỏ qua cho Đ mày.
Cả đám dòng chính nhà họ Đường nhìn về phía Dương Tiêu, ánh mắt toát ra vẻ coi rẻ nồng đậm, như đang cảnh cáo Dương Tiêu tốt nhất đừng làm chuyện xằng bậy.
Ánh mắt Hàn Quốc Cường bễ nghễ nhìn chằm chằm Dương Tiêu như nhìn một con kiến.
Vẻ mặt của bà nội Đường cũng lạnh giá nhìn chăm chú vào Dương Tiêu với vẻ rất không vui, dường như Dương Tiêu là con ruồi bọ khiến người ta buồn nôn muốn chết.
.: Nhìn chằm chằm tắt cả ánh mắt lạnh lùng của tất cả mọi người trước mặt, tức giận trong cơ thể Dương Tiêu như núi lửa sắp phun trào.
Quét mắt nhìn những gương mặt ghê tởm của cả đám người tại hiện trường, anh chậm rãi nắm chặt nắm đắm..
Danh Sách Chương: