Tuy Dương Tiêu vẫn chưa thoát khỏi thân phận nghỉ phạm, nhưng Dương Tiêu dùng kỹ năng, sức mạnh của mình bảo vệ nhà họ Triệu hóa giải trận nguy cơ này, khiến tất cả người nhà họ Triệu đều kính Sợ sâu sắc.
“Thằng nhóc này thật sự là phê vật à?”
Triệu Cầm há to miệng, mặt mũi tràn đầy vô lễ.
Ánh mắt Đường Kiến Quốc đờ đẫn, kỹ năng của Dương Tiêu đã khiến ông ta nhìn anh với con mắt khác.
Gương mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyêt dao động, đây thật sự là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy kỹ năng của Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết biết Dương Tiêu từng là quân nhân, kỹ năng không bình thường, nhưng cô không ngờ tới sẽ không bình thường đến loại trình độ này.
Triệu Thiết Căn, Triệu Liên và nhữ ng người khác càng không cần phải nói, giờ phút này rất chân động.
“Đờ mờ! Đá trúng tất cả!” Lương Mãnh bị dọa sợ đến mức mặt trăng bệch.
Cừ, mẹ nó tên này thật sự rất cừ!
Thuộc hạ của anh ta có kỹ năng như nào anh ta rõ như lòng bàn tay.
Nếu sống mái với nhau, hai ba mươi người bọn họ có lẽ có thẻ đánh bại hơn trăm người bình thường, ai ngờ đám người bọn họ đều thua dưới tay Dương Tiêu.
Đánh bại đám người nhà họ Lương xong, Dương Tiêu đi chậm về phía Lương Mãnh.
“Ừng ực!” Thấy Dương Tiêu đi về phía mình, Lưởng Mãnh như sắp vỡ cả tim gan, anh ta không dám nhúc nhích, sợ chọc giận Dương Tiêu.
Lúc này, Lương Mãnh cảm thấy có một luông khí lạnh vọt từ gót chân lên đến đỉnh đầu.
Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, anh ta chỉ cảm thấy giỗng như bị một con thú hoang không lồ nhìn chằm chằm, khiến anh ta rùng mình.
Trong ánh mắt của mọi người, sắc mặt Dương Tiêu u ám, túm quân áo Lương Mãnh.
Lương Mãnh cao to vạm vỡ bị Dương Tiêu xách lên như gà, Lương Mãnh càng sợ hãi hơn: “Đại… đại ca, cậu muôn làm gì? Giết người là vi phạm pháp luật đó!”
Anh ta thật sự sợ Dương Tiêu bùng nổ, tát một cái đập chết anh ta.
Dương Tiêu không trả lời, anh giơ thẳng ngón tay lắc qua lắc lại trước mặt Ì ường Mãnh, ra hiệu cho Lương Mãnh sau này không được gây chuyện nữa.
“Ứng ực!” Lương Mãnh lập tức hiểu ý, anh ta khó khăn nuốt nước bọt, run sợ trong lòng gật đầu.
Bà Triệu còn chưa đưa tang, Dương Tiêu không muốn gây chuyện, tránh quây rây giâc nghỉ an yên của bà Triệu.
“Cút!” Thu phục Lương Mãnh xong, Dương Tiêu lạnh giọng nói.
Lương Mãnh như được miễn tội chết, anh ta vội vàng hét lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau rời khỏi đây!”
Đám người nhà họ Lương như trút được gánh nặng, ánh mắt bọn họ nhìn Dương Tiêu tràn đầy kinh hãi, không quan tâm đến vết thương đứ ng lên xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại!” Đột nhiên Dương Tiêu hét lên.
Sắc mặt Lương Mãnh xanh mét, anh ta quay đâu lại cỗ nặn ra một nụ cười: “Đại… đại ca, cậu còn có chỉ thị gì à?”.
Danh Sách Chương: