Nghĩ đến việc Dương Bân Hàn bày mưu tính kế mình còn bé trục xuất mình khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô, nghĩ đến việc bây giờ Dương Bân Hàn dám mơ ước Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu chỉ muôn giệt Dương Bân Hàn ngay lập tức.
Đường Mộc Tuyết.
biết Dương Tiêu nỗi trận lôi đình, cô nhanh chóng nói: “Dương Tiêu, chuyện này anh không được bỗc đồng, dù sao thì Dương Bân Hàn cũng là anh của anh!”
Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, Đường Mộc Tuyết biết được người đàn ông đó là người nhà họ Dương ở Đề Đô, là anh trai cùng cha khác mẹ với Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết không tiện can thiệp chuyện nhà họ Dương ở Đề Đô.
Nhưng Đường Mộc: Tuyệt rất lo lắng cho Dương Tiêu, và cô không hy vọng vì mình mà Dương Tiêu gây chuyện với nhà họ Dương ở Đề Đô.
“Mộc Tuyết, em đừng lo, trong chuyện này anh sẽ đòi lại công bằng cho em, anh sẽ không bỏ qua dễ dàng cho tên khôn này!” Dương Tiêu tức sùi bọt mép.
Đường Mộc Tuyết biết Dương Tiêu từ nhỏ đã có hiêm khích với Dương Bân Hàn anh trai cùng cha khác mẹ, cô thở dài: Dương Tiêu, em không thể xen vào chuyện của nhà họ Dương ở Đề Đô, nhưng em thật sự không muốn anh có bắt kỳ sơ xuât nào, em… em không thê không có anh!”
Trong tình huồng này, Đường Mộc Tuyết thổ lộ nôi lòng, cô muôn dùng tình cảm đề Dương Tiêu hiểu Dương Tiêu quan trọng với cô như thê nào.
“Mộc Tuyết, anh hiểu, chăm sóc bố mẹ thật tốt, anh đi sẽ về ngay!”
Dương Tiêu cười dịu dàng.
Anh hiểu Đường Mộc Tuyết thực sự rất lo lắng cho mình.
Đường Mộc Tuyết biết mình không thê ngăn cản Dương Tiêu, nên cô trịnh trọng gật đâu nói: “Đi đi, mọi việc cần thận!”
“Ừ!” Dương Tiêu lại cười dịu dàng.
Sau khi xoay người, khuôn mặt của Dương Tiêu như được bao phủ bởi một tâng sương, một luồng hơi thở tức giận trào ra khỏi người Dương Tiêu.
Dám chám mút Đường Mộc Tuyết, dám làm bị thương người nhà anh, Dương Bân Hàn, lần này Dương Tiêu tôi sẽ tự tay giết chết tên rác rưởi nhà anh.
Lý Thân Chiên không chân chừ lập tức huy động mọi môi liên hệ trong vùng xám điêu tra tung tích của Dương Bân Hàn.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, bên khu biệt thự cạnh hồ Nhạn Minh gọi điện thoại tới: “Anh Dương, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao, bên các anh thế nào?” Dương Tiêu hỏi.
Bên biệt thự thở dài một hơi: “Vừa rồi có người rât giống anh Dương xông vào đánh bị thương máy nhân viên bảo vệ tuần trai”
“Được rồi, tôi hiểu, nhanh chóng đưa người đi kiêm tra, Dương Tiêu tôi sẽ…chịu mọi chỉ phí!” Dương Tiêu trầm giọng nói.
Chuyện này là do mình, Dương Tiêu không thê trồn tránh, chỉ cần người bị thương vì mình, anh sẽ chịu trách nhiệm đên cùng.
.
Danh Sách Chương: