Nghĩ đến vẻ mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết, lại nghĩ đến sự đau khổ của Đường Mộc Tuyết trong năm năm qua, trái tim Dương Tiêu như tan chảy.
Mộc Tuyết, khi đó anh đã hứa với em những gì anh vẫn chưa quên.
Anh sẽ để em được người khác kính phục, sẽ để em đứng thẳng và mãi mãi sẽ không bị dẫm lên, anh sẽ giúp em lấy lại tất cả những gì em đã mắt, anh sẽ khiến tất cả những người khinh thường em mở rộng tầm mắt.
Khổ tận cam lai, ngày này không còn cách xa nữa đâu.
Long Ngũ nhìn Dương Tiêu đang ngây ngốc, anh nói đùa: “Người anh em, cậu cảm tháy còn cần bao lâu nữa thì nhà họ Đường sẽ xong đời?”
“Trong vòng mười ngày!” Dương Tiêu tự tin nói.
Long Ngũ kinh ngạc nói: “Trong vòng mười ngày? Thời gian quá nhanh không? Tôi cảm thấy khoảng nửa tháng nữa.”
“Không cân đâu, Long Ngũ đại ca, anh chờ mà xeml”
Dương Tiêu cười bí hiểm.
Thấy Dương Tiêu tự tin như vậy, Long Ngũ nghĩ: “Trong vòng mười ngày? Không thẻ nào!”
Anh ấy tính, không dễ để hạ bệ một công ty có giá trị gần một trăm triệu tệ như tập đoàn Y dược Đường Nhân.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Tuyết Tiêu, Dương Tiêu gọi cho Lý Minh Hiên: “Tăng nhu cầu đối với tập đoàn Y dược Đường Nhân.”
“Vâng, thưa điện hạ!” Lý Minh Viễn cung kính đáp.
Dương Tiêu nói mười ngày sẽ là mười ngày, theo hợp đồng, nhà họ Lý ở Đông Hải sẽ kết toán cho nhà họ Đường mỗi quý một lần.
Hợp tác giữa hai bên không kéo dài được bao lâu thì mọi chuyện sẽ chấm dứt khi chuỗi vốn của nhà họ Đường bị phá vỡ.
Chạng vạng Dương Tiêu đón Đường Mộc Tuyết về nhà, Đường Mộc Tuyết nhận được cuộc gọi từ bạn thân Lam Vi Vi: “Vi Vi, có chuyện gì vậy?”
“Mộc Tuyết, tớ muốn nói với cậu một sự kiện rất quan trọng, nhất định cậu phải chuẩn bị tâm lý!” Lam Vi Vi ở đầu bên kia điện thoại rất trịnh trọng nói.
Đường Mộc Tuyết và Lam Vi Vi là bạn thân, không giấu diếm nhau chuyện gì cả, khi nghe điều này Đường Mộc Tuyết dở khóc dở cười: “Chuyện gì vậy Vi Vi, thân thân bí bí như vậy, hai ta có quan hệ gì, cậu cứ nói thẳng đi!”
“Được rồi, tớ sẽ nói thẳng!”
“Ừ! Cậu nói đi!”
“Mộc Tuyết, ngày… ngày mai tớ muốn mượn chồng của cậu dùng một chút!”
“Mượn… mượn cái gì?” Đôi mắt Đường Mộc Tuyết đờ đẫn trong giây lát.
Mượn chồng cô dùng một chút, chẳng phải là mượn Dương Tiêu sao? Lam Ví Vi là con gái, mượn Dương Tiêu làm gì? Chẳng lẽ là…
Đột nhiên, trong đầu Đường Mộc Tuyết nảy ra một ý nghĩ táo bạo, lập tức bị cô phủ nhận.
Mấy ngày trước, Lam Vi Vi nhìn thấy Dương Tiêu như thể nhìn thấy kẻ thù, Dương Tiêu còn vô tình chạm vào đùi trong của Lam Vi Vi.
Đường Mộc Tuyết biết với tính cách của Lam Vi Vi, Dương Tiêu đã chạm vào đùi trong của Lam Vi Vi, Lam Vi Vi sẽ không dễ dàng buông tha cho Dương Tiêu.
Lam Vi Vi cầu xin: “Mộc Tuyết, chúng ta là bạn thân nhất đúng không? Cậu cho tớ mượn chồng của cậu dùng một chút đi!”
“Vi Vi, cậu uống nhằm thuốc à?” Đường Mộc Tuyết hỏi ngược lại..
Danh Sách Chương: