Ngay sau đó, đoàn xe chậm rãi dừng lại trước mặt tập đoàn Y dược Đường Nhân, bước xuông là một ông già mặt mày rạng rỡ.
Nhìn rõ khuôn mặt của ông già, con ngươi của Dương Tiêu chọt co rút lại: “Ông nội Trịnh, sao lại là ông ấy?”
Người đến là Trịnh Thu quản gia trưởng của nhà họ Dương ở Đề Đô.
Trong ấn tượng của Dương Tiêu, ông nội Trịnh cả đời không lây vợ, cả tuổi thanh xuân đều dành hết cho nhà họ Dương ở Đề Đô.
Vì không có con trai, con con gái nên ông nội Trịnh hết mực yêu thương anh từ khi anh còn nhỏ.
Năm đó anh bị đuôi khỏi Đề Đô một cách tàn nhẫn, cả nhà thờ ơ nhìn, chỉ có ông nội Trịnh đứng lên nói thay anh.
Đáng tiếc là ông nội Trịnh chưa từng năm quyên, bà cụ bị Dương Bân Hàn người anh cùng cha khác mẹ mê hoặc.
Ông nội Trịnh có lòng nhưng không có sức chỉ có thề nhìn mình bị đuôi ra khỏi nhà.
Điều khiến Dương Tiêu sửng sốt là lúc này ông nội Trịnh Trịnh Thu lại thực sự đên nhà họ Đường.
Rốt cuộc cuội cùng tung tích của mình đã lộ rồi sao? Một cảm giác chua xót xuất hiện nơi khóe miệng của Dương Tiêu.
Vốn anh muốn chờ hồi phục hết sức mạnh của mình rôi mới đôi mặt với nhà họ Dương, nhưng không ngờ nhà họ Dương lại tìm ra tung tích của anh nhanh như vậy.
Trịnh Thu xuống xe đi thẳng đến tập đoàn Y dược Đường Nhân, theo sau là hàng trăm vệ sĩ mặc đồ đen.
Nhìn thấy một nhóm người đang đi về phía mình, Đường Hạo sợ hãi rụt cô lại: “Bà nội, chuyện… chuyện gì vậy?”
Bà cụ Đường cũng sửng sót, bên kia vừa nhìn đã biết phi thường, cũng không phải người mà nhà họ Đường có thê đắc tội.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom trị giá bảy mươi triệu tệ, còn ba mươi chiếc xe hạng sang, việt dã tối thiểu trên năm triệu tệ, tông cộng phải có giá trên hai trăm triệu tệ.
Nhà họ Đường chỉ là một gia tộc hạng hai, tật cả các tài sản cộng lại chỉ bằng một nửa của người ta.
“Bà là người đứng đầu nhà họ Đường?” Quản gia Trịnh bước lên trước không giận mà uy hỏi.
Đám con cháu nhà họ Đường đều im lặng, dưới hơi thở không lô của Trịnh Thu, bọn họ thậm chí không dám hít thở.
Trái tim Đường Hạo, Đường Dĩnh như treo ở cô họng, không chỉ không dám động đậy, sắc mặt cũng tái nhọt, bọn họ biết đôi phương chắc chắn có lai lịch rất lớn.
Bà cụ Đường giả vờ bình tĩnh, cung.
kính bước tới: “Tôi là người đứng đâu nhà họ Đường, không biệt ông đến nhà họ Đường của tôi làm gì?”
“Tôi đến đậy là đưa quà cưới.” Trịnh Thu nói thăng.
Cái gì! Quà cưới?
Tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều sửng sốt, không ai ngờ rằng nhóm người có lại lịch lớn này lại đến đưa quà cưới.
Ngay khi tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều sững sờ, một người đứng sau Trịnh Thu hét lên.
“Vợ chồng hoà hợp yêu thương nhau, một đôi vòng tay bằng vàng!”.
Danh Sách Chương: