Không ngờ, khi danh tiếng ngày càng cao, ngày càng quen biêt nhiêu ông lón, Vương Trạch không ngừng chạy theo danh vọng tiền tài, đầu óc không còn chuyên tâm vào y học nữa.
Hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này, Liễu Giang Hà tức giận đến mức trực tiếp trục xuất Vương Trạch khỏi sư môn.
““Hụ hu!” Vương Trạch không thể kiềm chế được cảm xúc khóc lớn.
Kết thúc rồi, ngay cả Liễu Giang Hà cũng không cân anh ta nữa, anh ta thật sự là hoàn toàn xong đời rôi.
Nhìn thây Vương Trạch khóc lóc om sòm, không một ai động lòng thương xót.
Anh ta đã phạm tội không thê sông, đã biết trước sẽ như vậy sao còn làm.
Dương Tiêu nghiêm nghị nói: “Vương Trạch, bây giờ tôi cho anh thêm một cơ hội, tôi có thê đề người phán xử cho anh một mức án nhẹ, anh phải nắm bắt cơ hội.”
“Vâng vâng vâng, cảm ơn cậu Dương!” Vương Trạch vội vàng nói như túm được cọng rơm cứu mạng.
Anh ta phải ăn cơm tù đã là chuyện chắc chắn, giờ Vương Trạch chỉ mong anh ta không phải ở trong phòng giam cả đời, nêu không anh ta sẽ thực sự suy sụp.
Dương Tiêu chắp tay sau lưng, nói thẳng: “Chủ mưu đứng sau là ai?”
Mặc dù anh và Vương Trạch mâu thuẫn, có ân oán cá nhân, nhưng Vương Trạch không thể chấp nhận mọi rủi ro đối phó với mình, chắc chắn anh ta đối mặt với lợi ích to lớn nên mới làm ra chuyện này.
No Tio Điền Lộc chủ nhà nhà họ Điền của tập đoàn dược phẩm Điền thị! Là ông ta bảo tôi làm, ông ta đưa tôi sáu mươi triệu tệ rôi bảo tôi làm.”
Vương Trạch nói hệt mọi chuyện trong một hơi.
“Điền Lộc?” Long Ngũ ngạc nhiên.
Mặc dù tật cả đêu đoán là nhà họ Điên làm, nhưng khi nghe Vương Trạch nói ra sự thật, ai cũng không kìm được thay đổi sắc mặt.
“Sáu mươi triệu tệ? Thật sự là một khoản lớn!” Dương Tiêu liếc mắt hơi thở lạnh lẽo.
Cuối cùng anh cũng biết tại sao Vương Trạch lại đầu độc nguyên liệu sản xuất, đối với Vương Trạch sáu mươi triệu tệ là một con sô trên trời.
Đổi vị trí mà nghĩ, nếu Điền Lộc đưa cho anh sáu mươi triệu tệ, trừ phi là thánh nhân, e rằng cũng sẽ động lòng.
Liễu Giang Hà rât đau lòng, ông thực sự không ngờ Vương, Trạch vì tiền mà sẽ đì ngược ý muốn ban đầu và đạo đức.
Tra ra manh mối, Long Ngũ nhìn Dương Tiêu hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Đưa Vương Trạch đến nhà họ Điền!”
Dương Tiêu trâm giọng nói.
Nêu đôi phương đã vạch mặt, không ngại dùng thủ đoạn hạ độc này, thì Dương Tiêu tự nhiên sẽ không khách sáo với nhà họ Điền.
Đúng lúc này, bên trong nhà họ Điền.
Điền Lộc hỏi: “Hưng nhỉ, bên ngoài thế nào rồi?”
“Bố, đám người Dương Tiêu này đúng là biệt trộm gà, không biệt tên phê vật này làm cách nào mà khiến Cung Minh ra mặt.
Cung Minh ra mặt, đám th viên pháp luật cũng không thê xuống tay.”.
Danh Sách Chương: