“Không nghĩ đến anh vậy mà cũng có tình người như vậy!
Tôi còn cho rằng anh chính là một tên quái vật không có tình cảm chứ!’ sau khi rời khỏi trường đua núi Lão Quân, Cung Linh Nhi lúc này đang ngồi trên ghế lái phụ châm chọc nói.
Dương Tiêu tự cười chế giễu, hắn không có ý trách cứ, chính là thật sự không muồn để tâm đến Cung Linh Nhi.
Tiểu nha đầu này bắt cứ lúc nào cũng muốn kéo hắn so tài âm nhạc, hết lần này đến lần khác, ai có thể chịu đựng được chứ!
Nếu còn tiếp tục như vậy, sau này bản thân hắn bước đi trên đường lớn, người không biết còn cho rằng hắn đang giở trò lưu manh.
Ít nhất những ngày gần đây Dương Tiêu đến chợ mua thức ăn, ánh mắt của cả đám ông già bà cả bán rau ngoài chợ đều nhìn hắn một cách không bình thường.
Nhìn thấy Dương Tiêu lại không để ý đến mình, Cung Linh Nhi bĩu môi nói: ‘Lại không để ý đến người ta? Anh đúng là một tên quái vật kiêu ngạo!”
Dương Tiêu tập trung lái xe, Cung Linh Nhi nói gì Dương – Tiêu cũng không để ý đến, chỉ vài phút sau Cung Linh Nhi mắt hứng thú liền không nói chuyện nữa.
Không lâu sau, cả hai đến trang viên Cung Gia.
Trang viên Cung Gia tọa lạc tại một khu vực trù phú với phong cảnh đẹp và cỏ xanh ở vùng ngoại ô phía Bắc Trung Nguyên, ước tính có diện tích hàng chục mẫu đắt.
Hoàn cảnh sống nơi này vô cùng tươi mới, bảo vệ an toán, không hề thua kém so với khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.
Điều quan trọng nhất chính là, nhà của người ta chính là trang viên, biệt thự chính là biệt thự, diện tích một trang viên ở đây cũng phải tương đương với mười, hai mươi căn biệt thự.
Cung Linh Nhi chính là gia tộc mạnh nhất thành phố Trung Nguyên, nơi sinh sống của hộ tất nhiên so với khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh không kém là bao.
Dưới sự dẫn đường của Cung Linh Nhi, Dương Tiêu đã bước đến phòng khách trong căn biệt thự của Cung Gia.
Phong cách biệt phủ Cung Gia thuộc phong cách cổ điền, tỏa ra khí chất cao quý nhưng không hề phách lồi.
“Dương Tiêu, cậu cuối cùng cũng đến!” Dương Tiêu chân trước vừa bước vào phòng khách, chân sau đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Cung Thiên Tề, Cung lão gia.
Dương Tiêu bước lên cười dịu dàng nói: “Cung lão gia!”
Cung Thiên Tề vừa đứng lên, kỳ thánh Bạch Nguyên Kiệt Bạch lão cũng đứng lên: “Tên nhóc này hôm nay tại sao lại chậm chạp như vậy, ván cờ của ta cùng lão Cung sắp kết thúc rôi!”
“Bạch lão, vừa rồi ở trên đường gặp chút phiền phức, làm lỡ thời gian!” trên khuôn mặt Dương Tiêu hiện lên ý xin lỗi.
Hắn cũng không hề có ý kể lại những chuyện xảy ra vừa rồi, tránh cho phát sinh những phiền phức không cần thiết.
Cung Linh Nhi tức giận nói: “Ông nội, tên đàn ông này có phải là đầu gỗ hay không? Cứ không để ý đến cháu, tức chết đi được!”
Cung Thiên Tề cười sủng nịch nói: Dương Tiêu người ta cả ngày bận rộn, tiểu nha đầu cháu cả ngày rãnh rỗi, người ta có thể để ý đến cháu sao?”
“Chậc!” Cung Linh Nhi bĩu môi nói, cả mặt đều không phục.
Cung Thiên Tề cùng Bạch Nguyên Kiệt nhìn nhau, sau đó chỉ biết lắc đầu cười.
Đối diện với một Cung Linh Nhi cổ linh tỉnh quái như vậy, bọn họ cũng vô cùng bắt lực, không còn cách nào khác, ai bảo Cung Linh Nhi chính là người được yêu thương nhất nhà chứ!
Hiện tại ngoài trừ Cung Thiên Tê, Bạch Nguyên Kiệt, vẫn còn một thiếu nữ dung mạo tựa thiên tiên.
Thân thể của người con gái này vô cùng thướt tha, tư thái yêu điệu duyên dáng, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Làn da trắng như tuyết hấp dẫn ánh nhìn người khác, mỏng manh hồng nhuận, khí chất như hoa lan, mảnh mai, bắt kể nhìn thế nào cũng không quá hai mươi lăm tuổi.
Chỉ có điều, từ cơ thể của người này toát lên một hơi thở.
lạnh lẽo hàng ngàn dặm, làm cho mọi người cảm thấy một chút khó chịu.
Người thiếu nữ xinh đẹp nhìn về phía Dương Tiêu nhíu mày nói: “Anh chính là Dương Tiêu?”
*ÒI Xin chào, tôi là Dương Tiêu, cô là?” Dương Tiêu lễ phép nói.
Cung Thiên Tề cười nhẹ sau đó giới thiệu: “anh bạn Dương Tiêu này, giới thiệu với cậu một chút, cô gái này là Bạch Du Tĩnh, là cháu nội của Bạch lão, người sáng lập của Tập đoàn châu báu Bạch thị, là người đứng đầu trong lớp người trẻ thành phố Trung Nguyên, cũng là một trong mười nhà doanh nghiệp ưu tú trẻ tuổi tại thành phó Trung Nguyên!”
“Bạch Du Tĩnh? Bạch tiểu thư chính là cháu gái của Bạch gia ông sao?” trên khuôn mặt Dương Tiêu hiện lên nét kinh ngạc.
Cái tên Bạch Du Tĩnh này hắn cũng đã từng nghe người khác nhắc qua, người con gái tài năng ưu tú này có thể sáng ngang với Bạch Mộc Tuyết..
Danh Sách Chương: