Đối với chuyện này, Đường Mộc Tuyết cũng không hề cảm thấy bất ngờ, năm năm nay Dương Tiêu đều đến mua thuốc lá ở cửa hàng của Long Ngũ, Đường Mộc Tuyết cũng biết rằng người đàn ông Long Ngũ này chính là một kẻ kì lạ.
Đối với chuyện của Long Ngữ, Dương Tiêu cũng không quá rõ ràng, chỉ biết rằng giữa Long Ngũ cùng Đường Vận của Đường Gia có một đoạn quan hệ không tiện tiết lộ.
“Đúng rồi Mộc Tuyết, em có biết một người tên Đường Vận không?” Dương Tiêu hỏi.
Đường Mộc Tuyết gật đầu: “Em biết, lúc còn nhỏ chị Đường Vận luôn chăm sóc cho em, mười năm trước, chị ấy giống như trở thành một người hoàn toàn khác, đối với chuyện liên quan đến Đường Gia không hề hỏi han đến, mỗi tháng chỉ đến công ty xử lý chút chuyện tài vụ, nghe nói chị Đường Vận mỗi tháng chỉ nhận ba ngàn nhân dân tệ tiền lương, miễn cưỡng trang trải cuộc sống!”
*Ò? Có thể nói rõ với anh hơn về chuyện trong nhà của Đường Vận không?” Dương Tiêu nghiêm túc nói.
Đường Mộc Tuyết cũng không hề cảm thấy có chút gì không thích hợp, cô cũng từng nghe qua người đàn ông Long Ngũ này mỗi khi nhìn thấy Đường Vận đều vô cùng kích động, giống như giữa hai người có bí mật không thể tiệt lộ.
Đường Vận mười năm trước đối xử với cô giống như chị gái ruột, sau này Đường Vận giống như có yêu đương, sau đó mang thai, không biết như thế nào lại sẩy thai, từ đó trở về sau Đường Vận giống như mắt hứng thú đối với tất cả mọi chuyện, đến cả Đường Mộc Tuyết nhiều lần chủ động hẹn gặp, đều bị Đường Vận từ chối.
Dù cho hai người tình cờ gặp mặt ở công ty, Đường Vận cũng không hề ngó ngàng đến Đường Mộc Tuyết.
Trong mắt tất cả mọi người ở Đường Gia đều không đem Đường Vận đặt vào trong mắt, giống như người này ở.
Đường Gia không hề có chút cảm giác tồn tại nào cả, mười năm nay cũng chưa từng tham gia bắt kỳ hoạt động nào của Đường Gia.
Đường Mộc Tuyết đem những chuyện mình biết rõ nói lại với Dương Tiêu: “Chuyện chính là như vậy, em cũng không biết chị Đường Vận có chuyện gì nữa, rất nhiều người tại Đường Gia đều nói rằng đầu óc chị Đường Vận có vấn đề, chính là bệnh thần kinh, nhưng em cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, chị Đường Vận trong lòng rất nhiều tâm sự, chỉ là từ trước đến nay không nói ra mà thôi.”
Dương Tiêu gật đầu, có chút mờ mịt không rõ.
Đường Vận vô cùng xinh đẹp, ba mươi tuổi đầu đã có hương vị của người phụ nữ, bình thường chăm chút vẻ bề ngoài đặc biệt có khí chất.
Người phụ nữ như vậy, không thể nào đầu óc có ván đề.
Dương Tiêu ở rẻ năm năm nay, rất ít khi nghe ngóng đến chuyện của Đường Gia, nếu như không phải vì Long Ngũ, hắn cũng không có khả năng chú ý đến Đường Vận.
Người phụ nữ này giống như không khí vậy, mỗi cuối tháng đến công ty một lần, cuối tháng nếu cô ấy không đến, e rằng người Đường Gia cũng đã sớm quên đi người phụ nữ tên là Đường Vận này.
Hơn nữa, dựa theo những gì Dương Tiêu biết được, Đường Vận này tốt nghiệp trường đại học danh giá, chuyên ngành kiểm toán, con người vô cùng có tài năng.
“Có vấn đè! Chắc chắn có vấn đề lớn!” Dương Tiêu cũng không rõ tình huống thực tế hiện tại.
Trong lòng Dương Tiêu chỉ âm thầm cầu nguyện cho Long Ngũ tốt nhất không nên xảy ra chuyện, nếu không thật sự: là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này.
Đường Mộc Tuyết biết rằng trong lòng Dương Tiêu vẫn đang lo lắng đến an nguy của Long Ngũ, cô liền lên tiếng: “Dương Tiêu, anh không cần phải tiễn em về nữa, em tự mình bắt xe về là được, anh nhanh chóng báo cảnh sát, sau đó truy tìm tung tích của Long Ngũ đi!”.
Danh Sách Chương: