Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 1233:

 

Xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!

 

Bạch Quỳnh biết một khi ông nội tức giận, anh ta chắc chắn không có quả ngon đề ăn.

 

Trong chốc lát, anh ta ôm chặt gò má nóng rực, Bạch Quỳnh không còn kiêu ngạo nữa, trên mặt chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng sâu sắc.

 

“Tinh Hải, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gi?” Bạch Hồng Đồ quay lại nhìn Bạch Tinh Hải, chủ nhà họ Bạch.

 

Sắc mặt Bạch Tinh Hải cũng tái nhọt, ông ta biết cha ông ta chưa từng hỏi chuyện gia đình.

 

Nếu Dương Tiêu thật sự là Long chủ, nghĩ tới vừa rồi bọn họ đã xúc phạm Dương Tiêu, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nỗi.

 

Bạch Tinh Hải khó khăn nuốt nước bọt ừng ực nhìn Bạch Hồng Đồ: “Bó, người còn nhớ không? Khi mẹ còn sông, bà ấy đã đích thân sắp đặt hôn sự cho Quỳnh nhỉ. Cô gái đó là Hoa Mộ Tranh, cô chủ nhà họ Hoa ở Trung Nguyên đứng trước mặt bồ này.’ “Ò2” Bạch Hồng Đồ nhướng mày.

 

Nếu chuyện này không được đề cập đên, ông ây đã thực sự quên nó.

 

Đúng vậy, khi vợ ông còn sống, quả thật đã định hôn ước từ nhỏ cho cháu trai.

 

Tuy nhiên, chuyện này đã qua lâu rồi, ông gân như đã quên mật, không ngờ Long chủ lại đên vì chuyện này.

 

Bạch Hồng Đồ nhìn Hoa Mộ Tranh: “Cô gái, Bản bằng lòng gả cho Bạch Quỳnh cháu nội của tôi không?”

 

“Cháu không bằng lòng!” Dưới hơi thở không lộ của Bạch Hồng Đồ, Hoa Mộ Tranh căn răng nghiêm nghị nói.

 

Hoa Mộ Tranh là phụ nữ có lQ cao, và cô sẽ không bao giờ cho phép mình giao phân đời còn lại của mình trong tay của một kẻ cặn bã.

 

Bạch Hồng Đồ nghe vậy liệc mắt nhìn Bạch Quỳnh: “Con gái người ta không bằng lòng, sao hôm nay lại tổ chức đám cưới? Cháu không phải cưỡng đoạt gái nhà lành thì là gì?”

 

“Ông nội, cháu sai rồi, cháu không dám nữa!”

 

Dưới áp lực mạnh mẽ của Bạch Hồng Đồ, sắc mặt Bạch Quỳnh tái xanh, vững vàng quỳ xuông trước mặt Bạch Hồng Đô.

 

Mặt mày Bạch Tinh Hải cũng không còn chút máu, ông ta tham gia vào toàn bộ chuyện này, bây giờ cha ông ta đích thân ra mặt, ông ta không thê che chở Bạch Quỳnh.

 

“Hừ! Long chủ điện hạ, người nói xem muốn tôi xử lý tên khốn này như thê nào?” Mặt mày Bạch Hông Đô lạnh lẽo hỏi.

 

Dường như chỉ cần Dương Tiêu gật đầu, ông ta sẽ tự tay giết chết Bạch Quỳnh thằng cháu bất tài này.

 

Dương Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Quỳnh, vẻ mặt cũng rất lạnh lẽo.

 

Bạch Quỳnh này không chịu nghe lời khuyên, không chỉ cưỡng đoạt Hoa Mộ Tranh, mà còn thuê tứ đại thần bắn tỉa Giang Nam bắn tỉa anh, thật là đáng ghét.

 

Nhưng dù sao Bạch Hồng Đô cũng là một trong tứ đại nguyên lão của Long Môn, Dương Tiêu không nhìn mặt sư cũng phải nhìn mặt Phật.

 

Bây giờ anh chưa từng quản lý Long Môn, cũng không muôn gây quá nhiêu phiên phức.

 

“Long chủ điện hạ, tôi sai rồi, Bạch Quỳnh biết sai rồi, Bạch Quỳ nh sẽ khổ bao giờ dám xúc khn: đến uy nghiêm của người nữa!” Bạch Quỳnh hồi hận đút ruột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK