“Không phải chứ? Gia chủ Triệu tốt xấu gì ông cũng là người đứng đầu nhà họ Triệu một trong tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên, chẳng lẽ ông nói chuyện cũng giống như đánh rắm sao?”
“Trước đây người ta đều nói gia chủ Triệu là người nhỏ nhen nói lời không giữ lời, hôm nay thấy thì quả nhiên là như thé, thật sự rất thất vọng!”
“Lật lọng, sau này còn có ai dám hợp tác với nhà họ Triệu? Theo tôi thì sớm muộn gì nhà họ Triệu cũng sẽ rơi khỏi top tứ đại gia tộc!”
Tại hiện trường, nhiều người đứng đầu trong gia tộc nói thay cho nhà họ Cung, chế giễu Triệu Tín, có nhà họ Cung làm chỗ dựa cho nên đương nhiên bọn họ sẽ không sợ.
Triệu Tín.
Nghe thấy lời chế giễu của mọi người, sắc mặt của Triệu Tín như gan lợn, là người đứng đầu nhà họ Triệu, Triệu Tín biết rất rõ nguyên nhân khiến năm đó nhà họ Triệu có thể trở nên giàu có là do chữ tín của họ.
Nếu hôm nay mình có chơi nhưng không có chịu, thì chắc chắn nhà họ Cung sẽ nắm lấy cơ hội này công khai trắng trợn lấy điều này làm suy yếu sức ảnh hưởng của nhà họ Triệu.
Triệu Tín tức giận nắm chặt tay, nhìn Cung Minh với thái độ vô cùng không cam lòng: “Cung Minh, coi như hôm nay ông may mắn, mảnh đất ở ngoại ô phía bắc là của ông!”
“Cảm ơn!” Triệu Tín tức giận đến phát run, trên mặt Cung Minh tràn đầy ý cười.
“Hừ!” Triệu Tín khit mũi, xoay người đi về phía bên trong hội trường triển lãm quần áo với gương mặt đen thui.
Triệu Tín rời đi biểu cảm của Tôn Tường thay đổi, anh ta biết lần này anh ta không lấy được đất cho Triệu Tín, nếu Triệu Tín tức giận, anh ta sẽ gặp rắc rồi lớn.
Tôn Tường hung ác nhìn Dương Tiêu, sau đó vội đi theo.
Khi Triệu Tín và Tôn Tường rời đi, Cung Minh nhìn Dương Tiêu nói cảm ơn lần nữa: “Hôm nay cảm ơn Cậu Dương, nếu không hôm nay tôi đã ngã trong tay con cáo già Triệu Tín này.”
“Gia chủ Cung khách sáo quá rôi!” Dương Tiêu xua tay.
Sau khi có được mảnh đất ở ngoại ô phía bắc, Cung Minh không có ý định đến xem buổi triển lãm quần áo, ông ta kính cẩn nói: “Cậu Dương, tôi đi xử lý chuyện mảnh đất ở’ ngoại ô phía bắc.
Linh Nhi ở hiện trường, đại diện đầy đủ cho nhà họ Cung tôi.
Nếu cậu Dương cần gì thì cứ nói với Linh Nhi.”
“Chậm trễ sẽ xảy ra chuyện, gia chủ Cung mau đi đi!”
Dương Tiêu biết Triệu Tín có tâm trạng không tốt, nếu Triệu Tín đột nhiên đổi ý thì sẽ rất phiền phức.
Cung Minh rời đi, Dương Tiêu xoay người đi về phía tòa nhà Trung Nguyên.
“Này! Trai đẹp ở bên này!” Còn chưa đến cửa lớn trong hội trường Dương Tiêu đã thấy Cung Linh Nhi đang vẫy tay với mình.
Dương Tiêu sờ mũi bước lên nói đùa: “Cô gái xinh đẹp, vào thôi!”
“Còn có tình cảm!” Cung Linh Nhi đỏ mặt khi nghe thấy Dương Tiêu gọi mình là cô gái xinh đẹp.
Trong buổi triển lãm quần áo ở Trung Nguyên lần này có thể được coi là một buỏi triển lãm quần áo tầm cỡ thế giới.
Thông thường, những buổi triển lãm quần áo có quy mô lớn như vậy sẽ được tổ chức ở các thành phó quốc tế như Đề Đô.
Năm nay, thành phố Trung Nguyên mới được đánh giá là thành phố mới loại một.
Ngoài ra, thành phó Trung Nguyên đất rộng của nhiều, có dân số đông đúc, buổi triển lãm quần áo này được đặc biệt tổ chức ở Trung Nguyên.
Những người có thể vào địa điểm triển lãm quần áo phải có giấy mời, ngoài thành phố Trung Nguyên, rất nhiều nhân vật nỏi tiếng khắp Hà Nam, trong nước đã đến đây.
Cho dù nhà họ Đường là gia tộc hạng hai ở Trung Nguyên, nhưng nhà họ Đường không đủ tư cách để được mời, điều này đủ để chứng minh đẳng cấp của buổi triển lãm quần áo này.
Dưới sự dẫn dắt của Cung Linh Nhi, Dương Tiêu trực tiếp đến địa điểm tổ chức buổi triển lãm quần áo..
Danh Sách Chương: