Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 820:

 

“Thằng… thằng nhóc này thực sự thắng được một trăm triệu tệ Sắc mặt của nhiều người thay đổi dữ dội, họ nhìn Dương Tiêu với ánh mắt như lửa đốt, như thể họ đang tôn thờ một thần tượng.

 

Bọn họ đã chơi bài bạc nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thấy một người may mắn như vậy.

 

Không! Chính xác mà nói thì đây chắc chắn không phải may mắn, mà là thực lực.

 

Liên tục gặp may mắn máy lần là chuyện bình thường, nhưng may mắn liên miên này chỉ có thể chứng tỏ rằng Dương Tiêu rất mạnh.

 

Đối mặt với đám đông đang sững sờ, trên khóe miệng Dương Tiêu nở một nụ cười nhàn nhạt, tất cả đều như anh mong đợi.

 

“Thắng? Chúng ta thật sự thắng một trăm triệu tệ? Trời ạ! Giàu rồi, Mộc Tuyết chúng ta giàu rồi!” Triệu Cầm kích động suýt nhảy dựng lên.

 

Đường Mộc Tuyết gật đầu: “Đúng, chúng ta đã thắng, mẹ, chúng ta đã thắng!” Lúc này, ánh mắt Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu tràn đầy dịu dàng, ngay từ đầu cô đã biết Dương Tiêu không phải đang chơi đùa.

 

Đường Mộc Tuyết là người thông minh bình tĩnh, cô biết sở dĩ lần này Dương Tiêu ra tay chắc chắn là lấy lại danh dự cho mẹ cô Triệu Cầm, rõ ràng là Dương Tiêu đang đập phá chỗ này.

 

“Ừng ực!” Nhân viên lắc xúc xắc hoàn toàn sững sờ.

 

Nghĩ đến việc mình mắt cả trăm triệu tệ thẻ chip, anh ta rùng mình nuốt nước bọt ừng ực.

 

“Tránh ra tránh ra, con mẹ nó mau tránh ra hết cho tôi!” Lúc này vang lên một giọng nói cực kỳ thô bạo.

 

Người đàn ông trung niên tên anh Cường mang máy tên thuộc hạ của mình đi về phía bên này.

 

Nhìn thấy người đi tới, mọi người có mặt tại hiện trường đều bàng hoàng.

 

“Anh Cường, vậy mà anh Cường lại đến!” Một người nhìn người đàn ông trung niên với ánh mắt nhiệt tình hơn.

 

“Đúng vậy! Tại sao anh Cường lại đến? Không phải anh Cường đã rửa tay gác kiếm rồi sao?”

 

“Anh thật ngu! Anh Cường đang trông vùng, vùng thua lỗ mắt một trăm triệu tệ, anh cảm thấy không thể quấy rày đến anh Cường sao?”

 

“Anh Cường!” Nhìn người đàn ông trung niên, nhân viên lắc xúc xắc uễ oải nói.

 

Người đàn ông trung niên xua tay, nhân viên lập tức lùi lại, anh Cường liễc nhìn Dương Tiêu, ông ta kinh ngạc: “Hả?

 

Sao lại là tên nhóc cậu? Cậu thắng một trăm triệu tệ?”

 

Vừa rồi, Dương Tiêu đưa ra ba triệu tệ tiền chuộc không chớp mắt, điều này khiến cho anh Cường vô cùng kinh ngạc, không ngờ trong nháy mắt Dương Tiêu lại thắng được một trăm triệu tệ trong lĩnh vực này.

 

“Đúng vậy! Sao? Muốn chơi không?” Dương Tiêu vui đùa nói.

 

Anh Cường chế nhạo: “Liều mệnh bồi quân tử, cậu muốn chơi, sao tôi có khả năng sẽ không chơi chứ?”

 

“Tốt! Ông muốn chơi như thế nào?” Dương Tiêu cười nhạt.

 

Nhìn thấy trên mặt hai người toả ra ý chiến đấu dào dạt, đám người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc.

 

Một người kinh hãi hằng nhóc này không bị bệnh đâu chứ? Phải biết rằng, anh Cường là thuộc phái thực lực!”

 

“Đúng thế! Tôi nghĩ thằng nhóc này hoàn toàn không biết trời cao đất dày, mạnh mẽ có nghĩa là gì? Đây có ý nghĩa là một thời đại!”

 

Triệu Cầm lập tức nắm lấy cổ áo Dương Tiêu, tức giận nói: “Ai cho cậu chơi? Cậu đã hỏi qua ý kiến của bà đây chưa? Cậu biết anh Cường là loại người gì không?”

 

“Loại người gì?” Dương Tiêu cũng không giận mà tò mò hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK