“Nhà họ Chu, Chu Viễn chúc nhà họ Đường trăm sự phú quý, tặng một đôi vòng tay ngọc!”
“Nhà họ Lăng, Lăng Vân kính chúc nhà họ Đường thịnh vượng, như mặt trời ban, tặng một cây tài lộc!”
“Chủ tịch tập đoàn Hồ thị chúc nhà họ Đường công danh sự nghiệp phát đạt, tặng miếng ngọc như ý!”
Khách đến chúc mừng tặng quà không phải là sản phẩm thông thường, tất cả đều có giá trị lớn.
Số lượng khách mời đến hiện trường lần này nhiều hơn gắp ba lần so với cuộc họp thường niên lần trước của nhà Đường.
Dù sao thì nhà họ Đường là gia tộc hạng hai ở thành phố Trung Nguyên.
Hôm nay có rất nhiều gia tộc hạng một hạng hai đến chúc mừng, tổng giá trị quà tặng ít nhất là máy trăm triệu tệ.
Kể từ khi nhà họ Đường hợp tác với nhà họ Lý ở Đông Hải, nhiều gia tộc ở Trung Nguyên đã coi nhà họ Đường như những người khổng lồ hàng đầu.
Theo quan điểm của họ, chỉ cần nhà họ Đường có thể hợp tác ổn định với nhà họ Lý ở Đông Hải, thì việc trở thành một đại gia cấp bậc số một là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Đúng lúc này, một âm thanh cực kỳ chói tai vang lên.
“Dương Tiêu con rẻ của nhà họ Đường, chúc nhà họ Đường phồn vinh hưng thịnh, tặng một Ngọc Quan Âm cũ nát!”
Vừa dút lời, hầu hết khách mời bên trong nhà họ Đường đều ð lên tiếng cười, ánh mắt nhìn Dương Tiêu tràn đầy khinh thường.
Lần trước Dương Tiêu đã làm rối loạn cuộc họp thường niên của nhà họ Đường, nhưng nó đã gây ra khá nhiều chấn động ở thành phó Trung Nguyên.
Những người hiểu biết tại hiện trường đều cho rằng Dương Tiêu không phải là phế vật, nhưng trong mắt hầu hết mọi người, Dương Tiêu là đồ vô dụng.
“Dương Tiêu này tới góp vui sao? Kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường lại tặng Ngọc Quan Âm cũ nát, buồn cười chết mát!”
“Đúng vậy! Năm năm trước trước khi ông cụ Đường tạ thế đã nghĩ gì không biết, thế mà lại hứa hôn Đường Mộc Tuyết người đẹp số một ở Trung Nguyên cho một người đàn ông nghèo khó như Dương Tiêu!”
“Lần trước tên này đã làm rối loạn cuộc họp thường niên của nhà họ Đường.
Lần này, lễ kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường lại tặng Ngọc Quan Âm cũ nát, đây là muốn đập phá địa điểm tổ chức sao?”
Rất nhiều quan khách và người nhà họ Đường đều chế nhạo Dương Tiêu, nhìn Dương Tiêu như một trò đùa.
Bị đám người khinh thường, Dương Tiêu cũng không quan tâm, khóe miệng hơi nhéch lên.
Ngọc Quan Âm cũ nát?
Quà tặng do đích thân ông cụ Cung Cung Thiên Tè chuẩn bị mà lại là Ngọc Quan Âm cũ nát?
Thật nực cười!
Đường Mộc Tuyêt nhíu mày, cô thật sự không ngờ người nhà họ Đường nhận quà mà lại có thể nói như vậy.
Cô nhìn món quà, đó là một viên ngọc Quan Âm tuyệt đẹp, viên ngọc Quan Âm này có thể hơi cũ, nhìn không được đẹp đẽ cho lắm.
Người phụ trách nhận quà là do Đường Hạo sắp xếp, nghe vậy, Đường Hạo nhìn ngọc Quan Âm khinh thường nói: “Dương Tiêu, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Lần trước cậu làm loạn cuộc họp thường niên, lần này cũng dự định sẽ gây rối bữa tiệc kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường phải không?”
“Đúng vậy, Dương Tiêu lòng lang dạ sói này, có thể thấy không phải có ý tốt!” Đường Dĩnh phụ hoạ.
Nhóm khách mời nhìn Dương Tiêu với vẻ thích thú, họ muốn xem Dương Tiêu tặng một viên ngọc Quan Âm cũ nát là vì mục đích gì.
Dương Tiêu dửng dưng nói: “Ngọc Quan Âm tôi tặng chỉ hơi cũ, nhưng thật ra vô giá trị!”
“Vô giá trị?” Nghe vậy, Đường Hạo khinh thường chế nhạo: “Thật à? Cậu nói cái này vô giá trị thì sẽ vô giá trị thật? Chẳng lẽ đây là đồ gia truyền của ông lớn nào sao?.
Danh Sách Chương: