Dù thông minh đến đâu thì đến tột: cùng cô vẫn là một người phụ nữ yêu đuôi.
Nếu kết hôn với Bạch Quỳnh, cô thực sự sống không bằng chết.
Nhìn bầu trời bao la đầy sao, đôi mắt phủ sương của Hoa Mộ Tranh toả ra tia sáng hy vọng.
Người tôi thích là một anh hùng nôi tiêng thế giới, khi tôi gặp, chuyện sắp rơi xuống vực sâu, anh ây sẽ giãm lên những đám mây đầy màu sắc cứu tôi thoát khỏi đau khô.
Dương Tiêu, anh còn nhớ lời hứa anh đã hứa với tôi không?
Dương Tiêu, ngày mai anh nhất định sẽ đên tiệc cưới cứu tôi ra khỏi biển khổ, đúng không?
Ngày hôm saul Dương Tiêu dậy sớm, tắm rửa xong Đường Mộc Tuyết cũng đã dậy.
“Mộc Tuyệt, hôm nay anh đi Giang Nam, nếu không có việc gì, đêm nay anh trở về!” Dương Tiêu lên tiếng chào hỏi.
Đường Mộc Tuyết vừa ngủ dậy dịu dàng mà điềm tĩnh, cô cười nhẹ nhàng: “Chú ý an toàn, em ở nhà đợi anhl”
Dương Tiêu mỉm cười gật đầu, đi ra ngoài đương nhiên cần phải nói với Đường Mộc Tuyết, tránh cho Đườ: ng Mộc Tuyết không tìm thấy mình sẽ thấy lo lắng.
Ăn sáng xong, Dương Tiêu đến bến xe sớm mua vé đi Giang Nam.
Lần này, Dương Tiêu không lái xe mà chọn đi xe buýt.
Lái xe mục tiêu quá lớn, lần trước trong buối tiệc tối từ thiện Bạch Quỳ nh đã bị mình chơi một vô, còn Không biết Bạch Quỳnh sẽ trả đũa mình như thế nào.
Tất cả cứ yên lặng mà làm.
“Bạch Quỳnh, hy vọng anh không quá đáng, nêu cô Hoa bị một chút thương tổn gì, tôi sẽ khiến anh cảm thây hồi hận khi có mặt trên thế giới này!” Đôi mắt Dương Tiêu lóe lên tia sáng lạnh.
Anh đã nợ Hoa Mộ Tranh mấy ân huệ, ân huệ này Dương Tiêu cân phải trả.
Xe buýt vừa khởi hành, một bóng người đứng trong đám đông ở nhà ga cười đùa, từ từ lây điện thoại ra thấp giọng nói: “Mục tiêu đã hành động!”
“Dương Tiêu, mẹ nó anh thật sự dám tới”
Sau khi nhận được tin tức, Bạch Quỳnh ở thành phó Giang Nam mắt nhủ muôn toé lửa.
Nghĩ đến sự sỉ nhục mà Dương Tiêu đã mang đến cho mình, vẻ mặt Bạch Quỳnh tân nhẫn: “Tốt tốt.
tốt! Ảnh đã dán tới thì ông đây sẽ tiễn anh về tây thiên!”
“Người đâu, mời tứ đại thần bắn tỉa Giang Nam tới!”
“Vâng, cậu chủ!” Quản gia nhà họ Bạch lập tức đáp lại.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện Nhân dân sô một.
Bà cụ Đường hôn mê gần một ngày, mệt mỏi mở mắt ra.
Thấy bà cụ Đường mở mắt, Đường Hạo và Đường Dĩnh vui mừng nói: “Bà nội!”.
Danh Sách Chương: