Nghe thấy những lời này, ánh mắt của cả đám người ở hiện trường khi nhìn Dương Tiêu tràn ngập sự khinh thường.
Bọn họ ban đầu còn cho rằng Dương Tiêu chính là cao nhân giám định bảo vật nào đó chứ, thì ra chính là tên con rễ phé vật nổi danh của Đường Gia.
“Ha ha ha ha! Kim Đại Chung, ông vậy mà lại mời một tên phế vật đến giúp đỡ kiểm định bảo vật, có phải đầu óc ông có vấn đề gì không hay là sống đến từng tuổi này đều vứt lên thân chó hết rồi? Tôi nói cho ông biết, chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh này do đích thân Trương đại sư đích thân kiểm định cho tôi, không lẽ còn có thể là hàng nhái sao?” sắc mặt Tạ Quần càng trở nên khinh thường.
Giống như Dương Tiêu chính là một tên hề không đáng nhắc đến, còn Kim Đại Chung chính là một tên dế nhũi, không cách nào cùng ông so tài.
Sắc mặt Kim Đại Chung càng trở nên khó coi, ông nhìn sang Dương Tiêu thấp giọng nói: “Người anh em Dương Tiêu, anh không lầm lẫn chứ? Nếu như món đồ này do đích thân Trương Uy giám định, vậy thì bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh này có quá nữa là hàng thật đáy!”
Vị trí của Trương Uy trong giới kiểm định bảo vật có ý nghĩa như thế nào, Kim Đại Chung hiểu rõ hơn ai hét, hiện tại ông đang nghỉ ngờ những lời Dương Tiêu vừa nói rôt cuộc có phải là sự thật hay không.
“Là thật thì không cách nào giả được, nếu là giả thì không thật được! Bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh này nhất định có vấn đề!” Dương Tiêu thấp giọng nói.
Nhìn thấy Dương Tiêu nói năng hùng hồn có lý lẽ, trên mặt Trương Uy hiện lên nét không hài lòng, hắn dù sao cũng là đại sư giám định bảo vật ưu tú nhất trong lớp trẻ tuổi tại thành phố Trung Nguyên, đã được kiểm định bởi hắn, không lẽ chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa này còn có thể làm giả được hay sao?
Đặc biệt nhất chính là bị một tên phế vật nghỉ ngờ, chuyện này khiến cho Trương Uy cảm thấy vô cùng tức giận với Dương Tiêu, giống như bị Dương Tiêu nghi ngờ chính là sự sỉ nhục cả đời này của hắn.
Trương Uy lạnh giọng nói: “Dương Tiêu, nếu như anh nói bình gốm sứ Thanh Hoa này có vấn đề, vậy thì anh nhanh chỉ rõ ra xeml”
“Đúng vậy, đừng mở miệng bốc phét như vậy!” Tạ Quần khinh thường nói.
Ánh mắt của toàn bộ đám người đều khóa chặt trên người Dương Tiêu, bọn họ quả thật muốn xem thử Dương Tiêu tiếp sau đó sẽ giải thích như thế nào.
Giây phút này, trên mặt không ít người đã tràn ngập nét khinh thường, trong mắt của bọn họ, Dương Tiêu chính là một tên ăn bám vô dụng, những lời vừa rồi chỉ là những lời bịa đặt không hơn không kém mà thôi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Dương Tiêu bước đến trước mặt bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh thấp giọng nói: “Đầu tiên, món đồ này không hoàn toàn là hàng nhái, ít nhất đáy bình vẫn là hàng thật.
Người chế tác muốn lấy giả làm thật, e rằng không có ánh nhìn nhất định căn bản không cách nào nhìn ra được!”
“Mọi người có thể quan sát kĩ, thân bình gốm sứ Thanh Hoa này mặc dù nhìn có vẻ cũ kĩ, nhưng lại không có dấu vết lịch sử, bề mặt có vét bào mòn, có lẽ đã dùng thuốc nước ngâm để tạo thành.
Nếu như tôi đoán không sai, phần bên trong của chiếc bình này đặc biệt bóng loáng như mới!”
Vừa dứt lời, Dương Tiêu liền mở nắp bình, sau đó đem nắp bình hướng ra bên ngoài, cho tất cả mọi người đều có thể quan sát được.
Dưới ánh sáng mặt trời, chất gốm sứ trong thân bình bóng loáng chói mắt, bên trong thân bình quả nhiên sáng loáng như mới, căn bản không hề có dấu vét của thời gian.
“Chuyện…chuyện này…” dút lời, lại tiếp tục quan sát bình gốm sứ Thanh Hoa, Trương Uy vốn dĩ cười nham hiểm, lúc này hai con ngươi co rút, cả người như hóa đá.
Cái gì!!!
Nhìn thấy tình cảnh trước mặt này, cả hội trường rộng lớn, im ắng như tờ!
“Là giả! Bình gôm sứ Thanh Hoa triêu Minh vậy mà lại là hàng giả!”
“Ôi mẹ ơi! Thật sự bị tên vô dụng Đường Gia nhìn ra được, tên này có thật sự là phế vật hay không?”
“Vừa rồi tôi còn cho rằng tên tiểu tử này chỉ biết buông lời bịa đặt! Không nghĩ đến tên tiểu tử này thật sự có chút bản lĩnh!”
Nhất thời, hiện trường toàn bộ mọi người đều được mở.
rộng tầm mắt, ánh mắt khi nhìn Dương Tiêu cũng trở nên kỳ quái..
Danh Sách Chương: