Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 606:

 

Năm ngàn nhân dân tệ liền đem bút tích thật của Đường Bá Hỗ đem bán cho người khác, ông thật sự có xúc động Lhn Di muôn chặt tay bản thân.

 

Kim Đại Chung ôm bụng cười lớn: “Tạ Quần, nhìn thấy hay chưa? Ông mua một chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh lại là hàng nhái, còn người anh em Dương Tiêu của tôi đây tùy tiện ra tay, đã có được một bức tranh Họa Trung Tiên trị giá hơn bảy mươi triệu nhân dân tệ, nghĩ đến dáng vẻ đắc ý vừa rồi của ông, tôi thật sự cảm thấy xấu hỗ cho ông đầy!”

 

“Kim Đại Chung ông đắc ý cái gì chứ? Đây cũng không phải là món hàng ông mua về, đừng bày ra dáng vẻ như là món đồ của mình!” sau khi bị Kim Đại Chung châm chọc, sắc mặt Tạ Quần càng trở nên khó coi.

 

Dương Tiêu cười nhạt một tiếng: “Tạ gia chủ, thật ngại quá, bức tranh Họa Trung Tiên này thật sự là của Kim lão ca, tất cả chỉ phí hôm nay của tôi đều do Kim lão ca chỉ trả, cho nên bức tranh hôm nay tôi mua được tất nhiên cũng thuộc về Kim lão ca đây!”

 

“Cái gì?” nghe thấy những lời này, cả đám người có mặt tại hiện trường đều há hốc miệng kinh ngạc.

 

Bức tranh Họa Trung Tiên trị giá ít nhất bảy mươi triệu nhân dân tệ vậy mà tùy tiện, dễ dàng đưa cho Kim Đại Chung, tên tiểu tử này điên rồi hay sao?

 

Trong lòng Tạ Quần càng nỗi lên từng đợt sóng vỗ, bức tranh Họa Trung Tiên trị giá ít nhất vài chục triệu nhân dân tệ cứ như vậy dâng lên cho Kim Đại Chung hay sao?

 

Chính vào giây phút này, Tạ Quần thật sự muốn chặt đầu Dương Tiêu ra làm hai để xem Dương Tiêu thật sự nghĩ như thế nào, trong ấn tượng của ông ta, tài sản của toàn bộ Đường Gia cũng chưa được một trăm triệu đâu nhỉ?

 

Nếu như Dương Tiêu thật sự đem bức tranh Họa Trung Tiên này đấu giá, tiền lời kiếm được hơn vài chục triệu là chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì cả, đến lúc đó Dương Tiêu không những có tiền, hơn nữa danh tiếng phế vật của hắn ta cũng triệt để được xóa nhòa, địa vị tại Đường Gia nhất định sẽ được nâng lên như thuyền gặp sóng.

 

Hiện nay tên tiểu tử này vậy mà không nói hai lời, vô điều kiện đem bức tranh Họa Trung Tiên này giao lại cho Kim Đại Chung, Tạ Quần vô cùng nghi ngờ không biết đầu Dương Tiêu có phải đã bị lừa đá hay không.

 

“Tạ gia chủ, ông không nghe lầm đâu, bức tranh chữ này thuộc về Kim lão ca!” Dương Tiêu cười nhạt nói.

 

Nhìn thấy Dương Tiêu chắc chắn như vậy, sắc mặt Trương Uy lập tức căng cứng, trong lòng không ngừng mắng Dương Tiêu chính là đồ thần kinh.

 

Trong lòng những người có mặt tại hiện trường không ngừng cười lạnh, phế vật chính là phé vật, vậy mà lại đêm bức tranh báu vật giá trị liên thành mang tặng cho Kim Đại Chung, đầu óc tên này tuyệt đối có vấn đề lớn.

 

Kim Đại Chung dương dương đắc ý nói: “Tạ Quần, ông có nghe rõ hay không? Còn đắc thắng hay khong? Ông giả vờ cái gì chứ? Tiêu tốn năm trăm ngàn nhân dân tệ để mua về một bình gốm sứ Thanh Hoa hàng nhái còn ở đây diễu võ dương oai trước mặt tôi, còn người anh em Dương Tiêu đây chỉ cần bỏ ra năm ngàn nhân dân tệ liền có thể mua được một bức tranh tuyệt tích của Đường Bá Hồ, thật sự không có so sánh sẽ không có đau thương mà. Chậc chậc!”

 

Nhìn khuôn mặt đắc ý của Kim Đại Chung, sắc mặt Tạ Quần tím tái như gan heo, hai lỗ mũi của ông tức đến mức muốn phun khói.

 

Ông vốn dĩ còn hi vọng vào đại hội cổ vật lần này hung hăng sỉ nhục Kim Đại Chung một trận, nhưng ai ngờ được giữa đường lại nhảy ra một tên Dương Tiêu, khiến kế hoạch của ông bị thất bại.

 

Sự việc đến hiện tại, bức tranh Họa Trung Tiên này vừa xuất hiện, tên ngốc Dương Tiêu vậy mà lại mang bức tranh này giao lại cho Kim Đại Chung, không cần suy nghĩ nhiều, Kim Đại Chung không nghỉ ngờ gì chính là kẻ thắng cuộc trong đại hội cổ vật ngày hôm nay.

 

“Kim Đại Chung, lần này xem như ông may mắn, chúng ta đi!” Tạ Quần nghiên răng nghiến lợi nói, sau đó dẫn theo một đám người rời đi.

 

Trương Uy hung ác liếc mắt nhìn Dương Tiêu, không cam lòng cùng Tạ Quần rời khỏi.

 

Đưa mắt nhìn Tạ Quần tức giận đùng đùng rời khỏi, Kim Đại Chung cười lớn nói: “Tên Tạ Quần này hôm nay xem như mắt mặt lớn rồi, còn muốn chống đối với tôi, cũng không nhìn xem bản thân có đức tính gì, nhưng cũng không thể nhắc đến, người anh em Dương Tiêu hôm nay may mắn nhờ có cậu, nếu không người mát mặt nhất định là tôi rồi.”

 

“Lão ca khách khí rồi, nếu như không phải được lãi ca xem trọng, em hôm nay cũng sẽ không đến tham dự buổi đại hội cổ vật này, càng sẽ không có may mắn tìm được bức tranh Họa Trung Tiên này.” Dương Tiêu khiêm tốn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK