Liễu Giang Hà nở nụ cười ấm áp: “Đúng vậy! Hôm qua chính là Dương tài ba gọi điện thoại cho ông già này, biết được bà ngoại của vợ Dương tài ba bệnh nặng.
Tôi đã đi một mạch đến Thiên Sơn huyện không ngừng!”
“Không phải chứ?” Những lời này vừa nói ra, không kém gì một tiếng sắm vang dội, mọi người ở đây đều bối rối.
Liễu Giang Hà là do phề vật Dương Tiêu này mời?
Sao có thể thế được?
Rõ ràng là do Triệu Văn Triết người đứng đầu nhà họ Triệu mời, như thế nào lại đột nhiên trở thành Dương Tiêu?
Nghe vậy, Triệu Văn Triết như bị hứng chịu mười nghìn điểm sát thương, rối rắm nói: “Thần y Liễu, ông không đùa tôi chứ?”
“Trong này có hiểu lầm gì à? Tôi và cậu không quen biết nhau, tại sao tôi phải cho cậu mặt mũi?” Trên mặt Liễu Giang Hà lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Ông ấy là thần y ở thành phố Trung Nguyên, một chuyên gia y tế nổi tiếng ở Thiên Phủ Chi Quốc, còn Triệu Văn Triết chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở một thành phố tuyến mười tám.
Dựa vào đâu mà mình lại phải cho cậu ta mặt mũi?
Triệu Văn Triết càng lộn xộn hơn: “Không… không phải!
Thần y Liễu, rõ ràng tôi đã gọi điện cho học trò lớn của ông là Vương Trạch, Vương Trạch chủ nhiệm Vương còn đích thân nói với tôi rằng ông đã đồng ý!”
“Đúng vậy! Thần y Liễu, chuyện này chúng tôi đều rốt cuộc chuyện này là sao?” Người nhà họ Triệu vội vàng hỏi.
Cuối cùng Liễu Giang Hà cũng hiểu được đám người nhà họ Triệu này đã hoàn toàn hiểu lầm.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người, Liễu Giang Hà nghiêm mặt nói: “Chuyện này rất đơn giản, Dương tài ba liên lạc với tôi, tôi đã đồng ý luôn, sau đó học trò Vương Trạch không chịu thua kém của tôi lại liên lạc với tôi, tôi biết được người muốn khám là cùng một người nên tôi đã nói sẽ ra tay giúp đỡ, mọi người đã hiểu chưa?”
“Thì ra là như vậy!” Người nhà họ Triệu biết được sự thật thì khá lộn xộn.
Còn Triệu Văn Triết biết sự thật của vấn đề như thể đã bị tổn thương nặng nè, sắc mặt của anh ta đột nhiên trở nên tái nhợt.
Sao mọi thứ có thể trở nên như thế này? Có cần máu chó như vậy không?
Nghĩ đến dáng vẻ giễu võ dương oai hôm qua của mình, Triệu Văn Triết như trở thành con Husky.
Tôn Phú Quý sững sờ nói: “Sao thằng phế vật này có thể mời được thần y Liễu chứ?
“Đúng vậy! Không phải chứ?” Triệu Liên không muốn thừa nhận tất cả những điều này.
Trong mắt người nhà họ Triệu, gia đình Triệu Cầm chính là một trò cười, bọn họ khó có thể chấp nhận sự thật này.
Khi mọi chuyện đã ra hét manh mối, Triệu Cầm hào hứng nói: “Nghe thấy chưa? Tôi đã nói rồi, Dương Tiêu quen biết thần y Liễu, chân của Đường Kiến Quốc là được thần y Liễu chữa lành.
Sở dĩ lần này thần y Liễu ra mặt đều là vì Dương Tiêu đúng không thần y Liễu?”
Trước sự chất vấn thẳng thắn của Triệu Cầm, Liễu Giang Hà chỉ có thể gật đầu.
Oal Trong phút chốc, cả phòng tướng tương đều tràn đầy tiếng kinh hô.
“Xảy ra chuyện gì? Không phải Dương Tiêu này là phế vật khét tiếng sao?”
“Không phải Dương Tiêu vẫn luôn ăn bám vợ sao? Làm sao có thể quen biết được thần y Liễu?”
“Không biết! Tôi chỉ biết cậu ta là phế vật, mỗi năm Triệu Cầm về quê đều không cho cậu ta về cùng, là vì sợ làm mắt mặt mài!”.
Danh Sách Chương: