Nghe được Triệu Liên tức giận, trong đâu Đường Mộc Tuyết hiện lên đầy dáu chấm hỏi.
Kẻ lừa đảo? Nhà bọn họ lừa nhà Triệu Liên cái gì?
Hôm nay nhà Triệu Liên đến làm khách khiến nhà bọn họ thiệt hại hơn hai trăm vạn, Đường Mộc Tuyết tức giận khi nghĩ đến bộ dạng không biết xấu hỗ của người nhà kia.
“Dì, dì không được nói vớ vẫn, ai lừa các người?” Đường Mộc Tuyết lạnh lùng nói.
Triệu Liêm gầm lên: “Chính là các người là kẻ lừa chúng tôi, chúng tôi ăn học ít nên các người lừa chúng tôi đúng không? Bây giờ không thấy một trăm vạn đâu, khó khăn lắm chúng tôi mới dành dụm được 9 vạn 8 cũng mát, đền tiền, các người đền tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi!”
Lúc này Đường Mộc Tuyết mới hiểu ra một chút, tiền bọn họ đưa cho Triệu Liên bị lừa mắt.
Nghĩ đến tiền của Triệu Cầm bị lừa đi, Đường Mộc Tuyết cảm thấy trong lòng rất thoải mái, cũng không cảm thấy đau lòng chút nào.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Dù thế nào thì Triệu Liên cũng là dì của cô, Đường Mộc Tuyết cũng nên hỏi thăm vài câu.
Triệu Liên vừa khóc lóc, vừa mắng mỏ kể hết mọi chuyện cho Đường Mộc Tuyết.
Đường Mộc Tuyết yêu cầu Triệu Liên kiểm tra thông tin thẻ ngân hàng, phát hiện ra tiền của họ đã bị đánh cắp từ một tài khoản lạ.
Sau khi hỏi kỹ, Đường Mộc Tuyết mới biết được Triệu Liên đã tải một ứng dụng ở ga tàu cao tốc, đăng ký tài khoản, tiền cứ như vậy mà mắt đi.
Về điều này, Đường Mộc Tuyết rất không nói nên lời.
Trẻ con cũng biết trên trời sẽ không có miếng bánh nào rơi xuống, Triệu Liên này đã tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của những người ở nhà ga cao tốc, chẳng lẽ không hè biết đây.
là bị gài bẫy sao?
Như chúng ta đã biết, các đầu mối giao thông ga đường sắt, ga tàu cao tốc, bén xe đều vô cùng hỗn loạn, rồng rắn, cá biến, ai cũng có.
Đường Mộc Tuyết nói với Triệu Liên để Triệu Liên gọi cảnh sát địa phương, Triệu Liên không còn cách nào khác đành phải gọi cảnh sát.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Mộc Tuyết chua xót nói: “Xem dáng vẻ này không thể tiếp tục được nữa.
Tiền của dì đã bị trộm mắt.
Bây giờ em phải báo cảnh sát.”
“Ù!” Dương Tiêu bắt lực sờ mũi.
Lúc này, Dương Tiêu mới phát hiện mình tự đào hố chôn mình, mình tự hại mình thê thảm.
Nếu biết sẽ như thế này, anh thật sự không muốn một trăm vạn kia, chỉ muốn trân trọng cảnh đẹp của ngày đẹp trời!
Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết đi báo cảnh sát, sau đó đồn cảnh sát bảo họ quay về đợi tin tức trước, sẽ liên lạc với họ càng sớm càng tốt.
Dương Tiêu biết muốn lấy lại số tiền này tương đương với những giấc mơ viễn vông.
Mặc dù Lý Thần Chiến ở Long Ngũ đã làm quá nhiều việc quá đáng, nhưng anh ta thường xử lý những vấn đề nhỏ nhặt như vậy rất sạch sẽ.
Vào lúc này, ánh đèn mờ đi, cuộc sống về đêm ở thành phố Trung Nguyên bắt đầu lên, đèn neon lập lòe.
Bên trong biệt thự của bà nội Đường nhà họ Đường, hai anh em Đường Hạo và Đường Dĩnh tràn đầy vẻ hung ác.
Đường Hạo tràn đầy tức giận: “Bà nội, Đường Mộc Tuyết này thật đúng là càng ngày càng kiêu ngạo, trưa nay bỏ qua công việc, cô ta muốn làm gì? Không để tổng giám đốc điều hành cháu ở trong mắt? Hay là không để bà nội vào trong mắt? Hay không để cả nhà họ Đường này vào.
trong mắt?”
“Bà nội, cuộc họp thường niên bị Đường Mộc Tuyết và phế vật Dương Tiếu làm cho lộn xộn.
Bây giờ Đường Đường Mộc Tuyết còn dựa vào sự hỗ trợ của Lý Minh Hiên, càng ngày càng coi trời bằng vung, cần phải bị trừng phạt!” Đường Dĩnh hung ác nói.
Hai anh em này tại cuộc họp thường niên của nhà họ Đường bị dọn sạch, danh tiếng xấu vang khắp thành phố Trung Nguyên, bọn họ hận không thể lập tức chém chết Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết.
Kết thúc cuộc họp thường niên, bà nội Đường nhà họ Đường phát hỏa, nếu không phải Lý Minh Hiên, bà ta đã xé xác Đường Mộc Tuyết, trục xuất Đường Mộc Tuyết ra khỏi nhà họ Đường.
Sắc mặt bà nội Đường lạnh lùng nói: “Bây giờ Đường Mộc Tuyết có Lý Minh Hiên che chở, các cháu ai dám động vào cô ta?”.
Danh Sách Chương: