Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1012

Lam Ngọc Anh nhìn thấy Lại Diệp càng có vẻ hoảng loạn hơn, cô trầm tư vài giây, bỗng dưng nói: “Chuyện sai khiến người ta bắt cóc tôi thật sự chỉ có một mình bà làm sao? Không có ai khác nữa?”

Lại Diệp hơi ngẩn người, lập tức lắc đầu nói Lam Ngọc Anh nhíu mày, ngón tay gõ bản.

Qua vài giây sau, cô mới đứng dậy khỏi ghế, cảm thấy cuộc gặp gỡ này có thể kết thúc được rồi, chuẩn bị rời đi Lại Diệp thấy thế thì vội vàng nói: “Chờ một chút! Ngọc Anh, dì còn có một chuyện muốn nói với con, nhất định con rất muốn biết! Con có thể nế mặt di nói chuyện này cho con biết, con có thể giơ cao đánh khẽ hay không?”

“Chuyện gï?” Lam Ngọc Anh híp mắt.

Cô luôn cảm thấy đây mới là lý do Lại Diệp thật sự muốn gặp mình. Cô ngồi lại trên ghế lân nữa, mặt không thay đối chờ Lại Diệp trả lời, muốn nhìn xem rốt cuộc bà ta có thủ đoạn gì “Có liên quan tới con… Lại Diệp thấy ánh mắt nàng có vẻ lạnh lùng, ý thức được mình nhất thời nhanh miệng nên đổi giọng điệu đến chuyện mẹ con qua đời”

Trong lòng Lam Ngọc Anh cảm thấy hơi kinh ngạc, thấy bất ngờ mà hỏi: “Mẹ tôi sao?”

“Đúng, có liên quan đến mẹ con!” Lại Diệp gật đầu, hạ thấp giọng nói xuống. Con vẫn nghĩ rằng mẹ con vì dì, chịu không nổi nên mới lựa chọn nhảy lầu sao?

Nhưng thật ra không phải như thế, bởi vì vào ngày mà mẹ con nhảy lầu kia, ngoại trừ dì ra còn có một người phụ nữ đi gặp mẹ con nữa!”

“Bà nói cái gï?” Lam Ngọc Anh vô cùng kinh ngạc.

Lại Diệp tiếp tục nói với cô: “Người phụ nữ kia rất có phong thái, còn dẫn theo một thư ký, lúc di đi đến cầu thang thì vừa lúc nhìn thấy bọn họ đi vào phòng bệnh! Bọn họ ở trong phòng nói chuyện rất lâu, đến khi dì đi vào lần nữa thì mẹ con đã ngồi bệt trên mặt đất. Khi đó dì ra oai cả nửa ngày, nhưng bà ấy vốn không nghe lọt, chỉ ngẩn người nhìn xem một quyển tiểu thuyết. Vẽ phần người phụ nữ kia là ai, dì nhớ được hình như nghe thấy thư kí kêu bà Mai!”

Bà Mai?

Lam Ngọc Anh giật mình.

‘Sau đó, trước khi phòng của Lại Diệp bị đóng lại còn liên tục kêu la bảo cô giơ cao đánh khẽ, nhưng cô không thể nghe lọt chút nào.

Trong đầu của cô bây giờ đều là những chuyện vừa mới nghe được.

Thật ra lúc quan hệ ruột thịt được tiết lộ, Lam Khải Dương từng nhắc qua với cô, người trong lòng của mẹ vẫn luôn không phải là ông ấy. Hơn nữa, lúc lựa chọn nhảy lầu kết thúc sinh mệnh, người liên tục được bà ấy nhắc đến cũng không phải là ông…

Lúc đó, khi nói những lời này, giọng điệu của Lam Khải Dương có vẻ rất bưồn bã, dường như trong mắt ẩn chứa nước mắt, có thể thấy được ông ấy vẫn luôn rất để ý chuyện này.

Cho nên lúc Lại Diệp nói lời này không hề có vẻ giả dối. Mà cô cũng từng suy đoán ở trong lòng, trong giây phút mẹ nhảy lầu kia, nếu không phải kêu tên của Lục Dũng Nghị thì nhất định là Lê Hoài Lâm. Mà bả Mai trong miệng của Lại Diệp nhắc đến, cô đã xác định trăm phần trăm người đó là mẹ của Lê Tuyết Trình, Nguyễn Hồng Mai!

Đi ra khỏi cục công an, vừa đi xuống bậc thang cuối cùng, cô đã nghe tiếng thắng xe sắc bén ở bên ngoài Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên nhìn qua, cô thấy một chiếc xe Land Rover màu trắng dừng ở ven đường. Cửa xe mở ra, có một bóng dáng to lớn mạnh mế cầm chìa khóa xe trong tay sải bước vào bên trong, vạt áo vest cũng lay động.

Cô hơi kinh ngạc, sao anh lại tới đây.

Trước khi rời khỏi công ty, Lam Ngọc Anh có gọi điện thoại cho anh, nhưng nghĩ rằng anh đang họp nên đã tự mình tới đây. Dù sao nơi này cũng là cục công an, Lại Diệp đã làm phạm nhân bị bắt giữ, cũng chẳng thế làm gì mình.

Trái lại cô rất muốn nghe Lại Diệp muốn nói gì với mình.

Nhưng mà nghĩ lại đã hiểu, suýt chút nữa đã quên trong văn phòng còn có do thám màt Nhất định là Triệu Vân đã nhanh chóng báo cáo với anh, sau khi anh biết được thì nhanh chóng chạy đến. Trên đường đi không biết đã vượt qua mấy cái đèn đỏ, có thể thấy được sự vội vàng và lo lắng ở giữa đôi mày anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK