“...!ưu điểm?” Lam Ngọc Anh cau mày.
“Ừ” Hoàng Trường Minh chu môi.
Lam Ngọc Anh nhếch khóe miệng, ngập ngừng hỏi: “ Anh muốn ưu điểm gì.….....!Hoàng Trường Minh không trả lời, chỉ nói: “Cô chỉ cần nói đồng ý hay không thôi.” ….....!Lam Ngọc Anh do dự, không lên tiếng ngay.
Hoàng Trường Minh không có ý miễn cưỡng, điềm đạm nói: “Không đồng ý thì thôi!”
Lập tức, lấy ra bao thuốc trong túi quần, định đến khu cực hút thuốc hóa truocs để hút.
Lam Ngọc Anh thấy mắt Bánh Bao buồn rười rượi vẫn đang ngồi trên ghế, cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn có vẻ buồn bực u sầu, cũng trực tiếp làm trái tim cô đau xót.
Cô cắn răng, tiến đến sau lưng người cao lớn đó nói:...tôi đồng ý!”
Hoàng Trường Minh nghe xong, dừng bước và quay người lại, không nói gì, nhưng cất bao thuốc với bật lửa vào túi quần.
Lam Ngọc Anh thở một hơi nạng nề, bước đến trước Bánh Bao, xoa đầu nấm của cậu bé.
Cậu bé cảm nhận được tóc mềm mại liên quay lại, cô bỗng nhiễn cảm thấy đầu nóng, nhưng vì con trai cho dù làm việc gì cũng đáng.
Cô cười rồi nhẹ nhàng an ủi: “Con yêu, đừng buồn, rất muốn cưỡi ngựa giống cậu nhóc kia phải không? Mẹ vừa nói với bố giúp con, bố đã đồng ý cho con cưỡi rồi!” “Thật không ạ?” Bánh Bao ngẩng cao đầu.
Trong cặp mắt to như trái nho đen tràn đầy kỳ vọng, nó nhìn bố, không dám tin nên lại nhìn về phía bố.
Hoàng Trường Minh lạng lẽ đi về phía trước, cởi bỏ áo vest trên người, rồi hạ thấp người xuống, giống cặp bố con khi nãy, giơ tay kẹp nách Bánh Bao, rồi nhấc bổng lên cổ mình.
Lúc đứng lên, vẫn không quên nói nhỏ bên tại cô: hó lấy lời cô nói.
Lam Ngọc Anh gật đầu do dự.
“Woa, cao quá!” Bánh Bao ngồi trên lưng liền hô lên vui sướng.
Hoàng Trường Minh nắm lấy đôi bàn tay của con trai, giữ cân bằng để tránh cậu bé ngã.
Bánh Bao không sợ chút nào, mắt sáng long lanh, thấy cặp bố con trước mặt đang nhanh chóng bước đi, cậu bé cũng đung đưa đôi chân thúc giục, chỉ về phía trước: “Bố, chạy lên trước!” “Đừng có tham lam!” hoàng Trường Minh gắn giọng.
Âm thanh nhẹ nhàng của người phụ nữ phía sau: “Hoàng Trường Minh......!
Sắc mặt Hoàng Trường Minh tối sầm lại, chỉ nằm chắc con trai, bước lên phía trước như thằng ngốc vậy.
Lam Ngọc Anh ôm bình nước, nhanh bước theo sau, nhìn bóng dáng của hai bố con xa xa, Bánh Bao quay đầu nhìn cười không ngớt, cảnh tượng đó như bức tranh dát vàng dưới ánh mặt trời, khiến cô nhìn mãi không dời.
Lúc Hoàng Trường Minh vô tình quay đầu thì bắt gặp ánh nhìn long lanh như nước của cô, trong cái khoảnh khắc thuốc tàn mây tàn đó lòng anh không muốn làm ngựa cưỡi nữa.
Một nhà ba người chơi ở công viên thiếu nhi rất muộn, mặt trời xuống núi rồi mới về theo đoàn người.
Không trực tiếp về biệt thự mà dọc đường tìm một nhà hàng theo phong cách Tây rất đẹp.
Từ sau khi dắt Bánh Bao xuống Lộc Sơn, Lam Ngọc Anh cảm thấy rất quen thuộc, nhìn thấy bảng hiệu liền cau mày: “Này, ăn ở đây à?” “Sao thế?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
“Không sao......!Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Nhà hàng Tây này cô đã từng đến một lần, là trước đây khi Hoàng Thanh Thảo mới về hai người họ đã đến đây dùng bữa, tay nghề của bếp trưởng rất giỏi, chỉ là cũng ở nơi này gặp được Lam Ngọc Thiên làm nhân viên phục vụ bị khách hàng dạy dỗ.
Tuy là kết quả mà Hoàng Trường Minh đích thân xử phạt, nhưng cũng không cần bản thân phải ra tay, chỉ dặn dò nhân viên là được, vì vậy nên cụ thể như nào cũng không biết.
Ngược lại không phải cô sợ gặp Lam Thiên Thảo, mà là sợ đối phương vứt bỏ đi tình cảm của mình.
Vào nhà hàng, sau khi được sắp xếp chỗ ngồi, Lam Ngọc Anh cố ý tìm một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Lam Thiên Thảo đầu, nhớ đến lần trước nghe thấy cô ấy bị giám đốc trách mắng không chút nể nang, hoặc có lẽ đã từ chức hoặc là bị sa thải rồi.
Không biết có phải cố ý không, Hoàng Trường Minh đã gọi phần ăn gia đình.
Khi nhân viên order nở nụ cười rời khỏi thì thấy cô ấy rất không thoải mái, tay đặt lên bàn rồi lại bỏ xuống.
Bánh Bao hình như từ nhỏ đã quá quen với cảnh này, lặng lẽ mân mê, rồi lấy khăn ăn nhét vào cổ áo, đôi tay trắng non cầm dao và nĩa, nhìn vô cùng đáng yêu.
Lam Ngọc Anh không nhịn được, sát lại gần hôn lên má cậu bé một cái.
Mặt Bánh Bao đỏ lên ngay tức thì, nhếch đôi môi nhỏ với bộ dạng thẹn thùng.
Ngược lại là Hoàng Trường Minh phía đối diện, mặt mày đột nhiên u ám mấy phần, may mà lúc đó nhân viên mang đồ ăn lên, chuyển sự chú ý đi ít nhiều.
Vì sau khi ngồi xuống có nhắc đến lời mời đặc biệt, ăn được nửa giờ thì nhân viên mang lên một chiếc bánh gato rất tinh tế, là hình châm biếm miệng khỉ giống với cái áo Bánh Bao đang mặc, phía bên trái miệng khi viết chữ happybirthday bằng socola.
Bánh được mang lên thu hút ánh mắt của Bánh Bao.
Lam Ngọc Anh nhìn khuôn mặt trắng hồng của Bánh Bao mà vui vẻ nhưng cũng buồn phiền vì đã lỡ thời gian, đặt lời thề thầm, sau này mỗi năm sinh nhật con trai, cô nhất định đều tham gia, đều phải chúc mừng nó, khiến nó vui vẻ, lớn lên khỏe mạnh mập mạp.
Cô ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thẳng cặp mắt sâu thẳm của người đối diện đó.
Không biết có phải do đèn quả sảng không, rừng rực giống như có thể làm quả tim phát bỏng, mà ở dưới bàn, bàn tay thô ráp của Hoàng Trường Minh lại duỗi ra, nhẹ nhàng che bàn tay trên đầu gối cô, như đang âm thầm an ủi cái suy nghĩ dễ nhận ra của cô.
Tuy động tác nhỏ như thế, nhưng ai cũng có thể phát hiện ra.
Lam Ngọc Anh toàn thân cứng đờ, chân và bụng mềm nhũn, may mà anh chỉ che phía trên và không dùng lực bàn tay, cô kéo ra hoang mang, nhét vào tóc dưới tại một cách không tự nhiên, lấy cây nến ra cắm: “Con Yêu, chúng ta cùng ước đi!” “Vâng!” Bánh Bao gật đầu nghe lời.
Đôi mắt to tròn chăm chú nhìn cô đang cắm số “4” màu đỏ lên trên bánh, sau đó học theo cô chắp tay lại.
Ngại ngùng liếc trộm cô một cái, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng bắt đầu cầu nguyện: “ con hy vọng sẽ luôn sống cùng Anh Anh! Cả bố nữa!”
Câu cuối cùng là vì Hoàng Trường Minh nhìn nên mới nói thêm vào.
Lam Ngọc Anh nghe được nguyện vọng của Bánh Bao, sống mũi cay cay, mắt mờ mờ.
Trẻ con không khôn ngoan như người lớn, trong lòng nghĩ gì, thì sẽ nói ra.
Hoàng Trường Minh nghe được nguyện vọng của con trai, khuôn ặt lạnh lùng cũng rất xúc động, yết hầu cũng chuyển động 2 nhịp, nhưng cũng không quên vẩy nước lạnh lên người cậu bé: “Đồ ngốc, lời ước nói ra thì mất linh!
Bánh Bao nghe xong, liền hoang mang: “ vậy con ước lại lần nữa!” “Ừ” Lam ngọc Anh nhẹ nhàng nói..
Danh Sách Chương: