Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2054

Lúc cô ấy cười rộ lên, đôi mắt hơi cong, như là vầng trăng khuyết, khuôn mặt nhỏ như bàn tay bỗng chốc như sáng hơn vài phần, ngũ quan vốn xinh đẹp cũng trở nên rực rỡ vô cùng.

Anh bộ đội nhìn đến ngây người.

Ngay đúng lúc trái tim anh ta đang nhảy thình thịch thì một tiếng nói trâm thấp hùng hậu đột hiên truyền đến từ phía sau: ‘Hai người đang nói chuyện gì đấy?”

Bởi vì diễn ra đột ngột nên cả hai người đều giật nảy mình.

Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào mà Trần Văn Sáng đã ở trước người, đăng sau còn có Lê Minh Hùng đi theo, dáng người cao lớn, đỉnh đầu đội ánh nắng ban mai, dường như hai người họ đều bị biến mất bởi hai bóng dáng cao lớn này.

Sự xuất hiện của anh giống như là luồng không khí lạnh lẽo lướt qua, ban đầu vốn chỉ là nói đùa nhưng lúc này đều đang cố gắng che giấu lại.

Anh chàng binh sĩ kia lập tức đứng thẳng người, hai chân chụp lại, kêu: “Đội trưởng Trần!”

Lý Lan Hoa hơi dịch sang bên cạnh một chút, để ánh nắng lại chiếu lên cơ thể mình lần nữa.

Mặc dù lời nói vừa rồi là hỏi hai người bọn họ nhưng ánh mắt của Trần Văn Sáng chỉ tập trung trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay của cô ấy.

Cô ấy đành phải trả lời lại: “Không có nói về cái gì cải”

Trân Văn Sáng đổi sang bộ đồ răn ri, trên đùi phải còn quấn vải xô, hai tay đút túi quần, đứng ở bên cạnh lại khiến cho người ta luôn có cảm giác người từ trên nhìn xuống.

Mắt đen hơi híp lại, anh ta hỏi: “Sao tôi vừa đến là không nói nữa rồi, vừa rồi không phải còn đang cười nói rất vui vẻ sao?”

“Anh quân nhân chỉ nói nên ăn gì chút thôi, còn thuận tiện cảm ơn cháu đã giúp mình xử lý vết thương!” Lý Lan Hoa lập tức giải thích, cái này cũng không tính là giải thích cho cái gì, chỉ là bình thản trả lời lại vấn đề mà anh ta hỏi thôi.

Anh quân nhân là chỉ vị binh sĩ trước mặt này, hôm qua lúc đi theo thầy giáo tới chỗ cứu chữa bệnh, nên thuận miệng trò chuyện hai câu, biết tên của anh ta là Tiêu Tuấn Kiệt, từ một địa phương xa xôi chọn trường đại học quân đội mà vào, vừa mới nhập ngũ được hơn một năm.

Trân Văn Sáng nghe vậy thì đuôi mắt liếc qua băng gạc băng trên đùi của Tiêu Tuấn Kiệt.

Tiêu Tuấn Kiệt chỉ cảm thấy mình bị đột kích bởi một luồng không khí lạnh, không hiểu sao nhiệt độ lại đột ngột giảm xuống như vậy.

Mặc dù còn chưa nhận ra nguyên nhân nhưng nghe tới cuộc trò chuyện của hai người thì nhịn không được nói: “Lan Hoa, em biết đội trưởng Trần của bọn anh à?”“

“Ừm!” Lý Lan Hoa gật nhẹ đầu.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Tuấn Kiệt xuất hiện chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy các người là…”

Nhìn dáng vẻ trò chuyện vô cùng quen thuộc của hai người họ, trong lòng cậu ta nhịn không được mà suy đoán quan hệ giữa họ, đoán xong thì trong lòng lập tức hơi bồn chồn.

Ánh mắt của Lý Lan Hoa dừng lại trên khuôn mặt không hề thay đổi sắc mặt của Trần Văn Sáng, rồi trực tiếp giải thích: “Chú ấy là chú nhỏ của eml”

“Thì ra là như vậy!” Tiêu Tuấn Kiệt lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngược lại cảm thấy khá vui, chỉ là Trần Văn Sáng vấn còn ở đó nên không dám biểu hiện ra quá nhiều, cố gắng duy trì dáng vẻ nghiêm trang đứng vững ở đó.

Trân Văn Sáng trầm giọng xuống nói: “Lúc này cậu rất rảnh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK