Hành động này không thể rõ ràng hơn.
Lam Ngọc Anh trong vài giây đã lập tức hiểu ra, mới nhớ đến lần trước khi ở khách sạn, cô cũng cho Bánh bao nhỏ ăn mì, sau khi cậu nhóc ăn hết, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của cậu nhóc như một phần thưởng.
Cô không nhịn được cười, lại cúi đầu hôn cậu nhóc một cái
Đôi mắt của Bánh bao nhỏ lập tức sáng như sao, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, vui vẻ mím chặt cái miệng nhỏ nhắn.
Lam Ngọc Anh sờ sờ đầu của cậu, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng: “Đậu Đậu, cô đi rửa bát trước, con chơi ở phòng khách một lát được không?” “Dạ được.” Bánh bao nhỏ gật đầu.
Không cần cô ôm, cậu nhóc tự mình nhảy khỏi ghế ăn, hai chân ngắn ngủn chạy ra phòng khách, dùng cả tay chân leo lên ghế sô pha, lấy cái gối bên cạnh rồi cúi đầu nghịch con khỉ mồm to in trên đó, nhìn qua vô cùng an tâm.
Lam Ngọc Anh vui vẻ bước vào, cô phải rửa nhanh đống bát đũa này để ra ngoài chơi với Bánh bao nhỏ.
Cuối cùng khi cô đã lau dọn xong, rửa tay rồi đi ra ngoài, Bánh bao nhỏ vẫn ngồi trên sô pha.
Chỉ là, trên tay cậu nhóc không còn là chiếc gối hình con khi lúc nãy, mà là túi xách cô đã tiện tay ném lên bàn trà, có thể ví tiền bị rơi ra ngoài bị Bánh bao nhỏ nhặt lên.
Kúc này, cậu nhóc đang nghiêm túc xem xét thẻ căn cước trên tay mình.
Lam Ngọc Anh đến gần, thấy rằng mọi biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt của cậu nhóc đều rất nghiêm túc.
Cô không khỏi vui mừng: “Đậu Đậu, con có thể đọc tất cả các chữ trên đó không?” “Có a.
Bánh bao nhỏ gật đầu.
“Con lợi hại thật đấy.
Lam Ngọc Anh ngạc nhiên, cảm thấy cậu bé quá thông minh.
Sau đó nghĩ đến hai người đã gặp nhau bốn lần mà cô chưa cho Bánh bao nhỏ biết tên mình, không khỏi cầm một góc thẻ căn cước nói: “Đậu Đậu, đây là thẻ căn cước, sau này lớn con cũng sẽ có một cái.”
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, tỏ ý rất mong chờ.
“Nhìn xem, trên này có hình của cô này, phải không?” Lam Ngọc Anh chỉ.
“Dạ.
Bánh bao nhỏ cười toe toét.
“Đây này, đó là tên của cô.” Lam Ngọc Anh lại chỉ và nói.
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, đột nhiên hai mắt sáng ngời, kêu to: “Ngọc Anh
Trái tim Lam Ngọc Anh run lên.
Nhìn bóng dáng giống hệt Hoàng Trường Minh trước mặt, không ngờ bố con bọn họ sẽ gọi cô giống hệt nhau.
Bánh bao nhỏ dường như càng gọi càng nghiện, bám vào cánh tay cô, vòng tay qua cổ cô bằng đôi tay nhỏ bé mềm mại, nhẹ giọng nói: "Ngọc Anh, Ngọc Anh.
Lam Ngọc Anh vươn tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của cậu bé, thời gian trôi qua thật nhanh, nhìn đồng hồ lần nữa, cô phát hiện đã gần chín giờ, nhưng ở cửa ra vào dường như không có động tĩnh gì.
Không biết Hoàng Trường Minh sẽ phải dự tiệc đến khi nào, trẻ con khác người lớn, không thể thức khuya, nhất định sẽ rất phiền phức.
Tuy Bánh bao nhỏ sẽ không làm phiền cô nhưng cậu chắc chắn sẽ rất buồn ngủ.
Lam Ngọc Anh nhìn xuống Bánh bao nhỏ trên tay mình: “Ừm, Đậu Đậu, con có biết số của thím Lý không?” “Không nhớ.
Bánh bao nhỏ giảo hoạt lắc đầu.
“Còn số của chú Lý?” Lam Ngọc Anh hỏi lại.
“Không nhớ.” Bánh bao nhỏ vẫn lắc đầu.
“Chuyện này..” Lam Ngọc Anh mím môi.
Bánh bao nhỏ nhìn cô, lặng lẽ nín thở, cậu bé sợ cô gọi thẳng cho bố, vì khi xuống xe cậu đã thấy bố để lại số điện thoại cho cô, nếu có chuyện gì thì để cô liên lạc.
Lam Ngọc Anh cũng nghĩ như thế, nhưng chuyện gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh vẫn làm cô do dự.
“Phòng khách lạnh, để cô đưa cháu vào phòng ngủ trước.
Bánh bao nhỏ trong lòng cô thầm thở ra một hơi Tuyệt quá.
Bảo bảo có thể ngủ cùng với cô Ngọc Anh.
Sau khi Lam Ngọc Anh vào phòng ngủ, cô đặt Bánh bao nhỏ lên giường rồi nhìn cậu bé lăn qua lăn lại trên đó.
Cô mỉm cười đi vào bếp rót một cốc nước ấm, sau khi ăn xong cô còn chưa uống nước.
Ngay sau khi Lam Ngọc Anh rời khỏi phòng, Bánh bao nhỏ giống như bật một chiếc radar nhỏ, bò quanh giường, ngửi mùi chăn gối khắp nơi cơ hồ có thể chắc chắn đây là giường của cô.
Bởi vì tất cả đều có mùi giống như Ngọc Anh.
Chỉ mới đi rót một ly nước, khi Lam Ngọc Anh quay lại, cô có chút sững sờ.
Bánh bao nhỏ nhỏ đang lăn lộn trên giường hệt như một con mèo sữa nhỏ, lúc này đang nằm trên gối, đôi mắt đen như hạt nho nhằm lại, có vẻ như đang ngủ.
Lam Ngọc Anh bước tới, nhẹ chạm vào cậu nhóc, chỉ cảm thấy hơi thở đều đều.
Ngủ thật à?
Cô không biết cười hay khóc, đành đặt cốc nước sang một bên, sau đó tắt đèn trần, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ trên bàn đầu giường.
Cô tìm trong tủ ra một chiếc chăn rồi đắp cho Bánh bao nhỏ.
Sau đó, cô lấy cuốn tiểu thuyết dịch tiếng Đức mà cô luôn mang theo từ trong ngăn kéo ra, cô cũng nằm nghiêng trên giường.
Nhưng vừa nằm xuống, Bánh bao nhỏ đã nhanh chóng lăn vào ngực cô tìm một tư thế thoải mái.
Lam Ngọc Anh vươn tay vỗ hai lần, trong tay người được mùi thơm sữa ngọt ngào, sau đó cô mở cuốn tiểu thuyết ra.
Nếu lúc này cúi đầu xuống, cô sẽ phát hiện đôi mắt của Bánh bao nhỏ trên tay cô đã mở ra một khe hở lên lên nhìn xem cô có phát hiện hay không, khi thấy cô không phát hiện thì cái miệng nhỏ nhắn mím lại, mặt đỏ lên.
Chỉ là vừa giả vờ ngủ được bao lâu, cậu nhóc đã không chống đỡ nổi, dần dần ngủ thật.
Tiếng gõ cửa vang lên lúc mười một giờ.
Lam Ngọc Anh đóng quyển tiểu thuyết lại, đến khi đi ra khỏi phòng ngủ, bước chân cô mới nhanh hơn.
Trương Tiên Du từ khi về đến giờ đã cảm thấy buồn chán trong phòng, trừ đến nhà vệ sinh cô ấy chẳng đi đâu, cô cảm thấy cô ấy không thể dứt bỏ được mối quan hệ với bác sĩ Trần Phong Sinh.
Chỉ là chuyện tình cảm, người trong cuộc rõ ràng, người đứng xem chẳng làm gì được.
Lam Ngọc Anh nhìn qua mắt mèo trên cửa rồi mới nhà nhẹ mở cửa ra.
Dưới ánh đèn cảm ứng ngoài hành lang, vẻ mặt cương nghị của Hoàng Trường Minh rơi vào trong mắt cô, bao gồm cả sự mệt mỏi mà anh chưa kịp che giấu.
Hình như do anh phải lái xe nên anh không uống rượu
Lam Ngọc Anh giải thích: “Ừm, Đậu Đậu lại ngủ rồi.” Hoàng Trường Minh gật đầu, lúc này chắc cũng đã ngủ rồi.
Không giống như ở khách sạn, đây là đang ở nhà, anh không thể ngủ lại như lần trước nữa.
Hơn nữa, cô cũng đã đề phòng mà chưa cởi quần áo cho Bánh bao nhỏ.
Vì không có dép nam nên Hoàng Trường Minh đi chân trần vào phòng ngủ.
Một tay kéo con trai bể lên, đôi mắt tỉnh táo và sâu thẩm quét qua khuôn mặt cô, anh kéo môi nói: “Cô Ngọc
Anh, quấy rầy rồi.”
Lam Ngọc Anh lắc đầu tỏ ý không sao rồi đưa hai cha con ra ngoài.
Bản thân dáng người của Hoàng Trường Minh đã cao lớn, chỉ cần một cánh tay anh cũng có thể bế chắc chắn.
Hơn nữa Bánh bao nhỏ trên tay càng ngày càng thu mình lại, dường như tạo thành một bức tranh rất ấm áp.
Thang máy phát ra tiếng “dinh", hai bố con bước vào.
Đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lam Ngọc Anh mới hoàn hồn.
Cô cần mỗi một chút rồi bước vào nhà, lấy cái chăn vừa rồi, chưa kịp thay giày đã đuổi theo.
Dường như là chân trước chân sau, lúc cô chạy ra khỏi khu chung cư, Hoàng Trường Minh cũng đang cúi người, cẩn thận đặt con trai trong vòng tay vào ghế sau.
"Đợi một chút.
Lam Ngọc Anh đuổi theo.
Hoàng Trường Minh dừng lại, nhìn thân ảnh xinh đẹp đang thở dốc.
Lam Ngọc Anh tăng nhanh tốc độ, khi đến bên đường.
cô đưa chăn trong tay qua: Tối nay nhiệt độ xuống thấp, Đậu Đậu ngủ rồi, tôi sợ nó sẽ bị cảm.
Lần trước sốt khá nghiêm trọng, nếu lại cảm lạnh thì không tốt lắm, anh đáp cho nó đi.
Hoàng Trường Minh quét mắt qua lồng ngực hơi nhấp nhô của cô, đồng tử co rút lại.
Thấy anh không đưa tay ra nhận mà lại nhường chỗ, Lam Ngọc Anh đành phải bước tới, kh người xuống xe đạp chân trên tay cho Bánh bao nhỏ.
Dường như cậu bé đã ngủ rất say, còn không biết mình bi be di.
Trước khi Lam Ngọc Anh thu tay lại, có không khỏi số nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé
Khi đứng dậy lại không hiểu sao lại vấp ngã, cô ngả người về phía trước, thấy trán sắp đập vào cửa xe, cô đành cam chịu nhắm mắt lại, chỉ cầu xin đừng gây ra tiếng động làm Bánh bao nhỏ thức giấc.
Thắt lưng đột nhiên căng chặt, là do một cánh tay cường tráng ôm lấy.
Lam Ngọc Anh kinh hoảng giãy hai cái, thay vì đánh trúng như mong đợi, cô ngã vào một lồng ngực mạnh mẽ, gần yết hầu anh trong gang tấc, cảm nhận được cả hơi thở đàn ông phả vào mũi cô.
"Á...!
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, hơi thở có chút không ổn: “Ừm, tôi đã đứng vững được, anh buông tay được rồi.”
Hoàng Trường Minh không nhúc nhích mà đóng cửa xe, chặn Bánh bao nhỏ đang ngủ say bên trong.
Lam Ngọc Anh cố gắng giãy giụa, nhưng vẫn không không thoát ra được, ngược lại càng cảm thấy chặt hơn.
Cô còn đang cau mày muốn lên tiếng trước, Hoàng Trường Minh đột nhiên tiến lên một bước, hai chân dài đè lên đầu gối của cô, thân thể cường tráng mạnh mẽ áp sát cô, toàn bộ lưng dính vào thân xe, tạo thành tư thế kabedon.
Sau đó, anh đưa tay đặt lên môi cô.
Lam Ngọc Anh thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng, đầu ngón tay anh đang chậm rãi vuốt ve.
Cô trốn tránh cũng không được, giọng run run: “Anh, anh định làm gì?” “Môi của cô đang phát run
Hoàng Trường Minh nhưởng mày, khuôn mặt cương nghị cúi thấp xuống mặt cô, mũi phả hơi thở lên mặt cô, giọng nói trầm ổn tiếp tục vang lên: “Lông mi của cô rung động, thân thể cũng đang run rẩy.
Đột nhiên, anh bóp cầm cô.
"Um."
Lam Ngọc Anh mở to mắt.
Hoàng Trường Minh không hề báo trước, cứ vậy hôn cô.
Khoảnh khắc bốn cánh môi chạm vào nhau, rằng cô bị cạy ra, hơi thở của anh tràn ngập khoang miệng.
.
Đam Mỹ Sắc
Gáy cô bị anh ôm chặt vào lòng bàn tay, như ngày xưa, nụ hôn của anh vẫn mạnh mẽ, độc đoán, hận không thể hút hết dưỡng khí trong lồng ngực cô.
Khi buông tay, Lam Ngọc Anh gần như không thể đứng vững.
Không thể nhớ lần cuối cùng thân thiết là khi nào, cô cũng sắp quên mất.
Chỉ vì lý do nào đó, nụ hôn và lưỡi của anh rõ ràng có thể xuất hiện trong tâm trí và các giác quan.
Cô lấy mu bàn tay che miệng, nhìn anh đầy hoài nghi: “Anh làm gì vậy?” Vừa dứt lời, đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh lại phủ xuống.
Khi buông cô ra lần nữa, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ nheo lại trong bóng đêm: “Đây không phải là điều cô muốn sao?".
Danh Sách Chương: