Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 469

Trong giấc ngủ, cô dường như nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

Lam Ngọc Anh ngơ ngác tỉnh dậy, nghĩ là thím Lý quay lại đón cậu chủ nhỏ của nhà mình nên không thèm nhìn qua mắt mèo, ngáp một cái, cởi dây xích an toàn trên cửa ra. “Đến đây.”

Đến khi mở cửa, bóng đen cao lớn phủ lên trên mặt cô, cơn buồn ngủ của cô cứ vậy mà bay đi mất.

Lam Ngọc Anh trừng to hai mắt, nhìn Hoàng Trường Minh gần như chiếm hết toàn bộ tầm nhìn của mình.

Một bộ vest đen áo khoác ngoài màu đen, không đeo cà vạt, áo sơ mi không cài hai cúc đầu, có chút lộn xộn, lộ ra chút da màu đồng, trong không khí có mùi rượu nhàn nhạt.

Nhìn dáng vẻ như vừa đi tiệc rượu về, có điều mùi rượu không nồng lắm. “Hoàng… anh Minh.

Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, suýt chút nữa buộc miệng nói ra, sau khi nhận ra không đúng, mới vội vàng thay đổi.

Đồng tử Hoàng Trường Minh co lại, anh nhếch miệng giải thích: “Tôi bảo thím Lý ở lại bệnh viện chăm sóc cho con gái, cho nên tôi mới qua đây đón Đậu Đậu.”

Lam Ngọc Anh như bừng tỉnh gật đầu, nghiêng người sang một bên: “Vậy mời anh vào. Hoàng Trường Minh khẽ gật đầu, hai chân dài bước vào trong.

Lam Ngọc Anh bước nhanh hai bước về phía trước, chủ động dẫn anh vào bên trong phòng ngủ. Sau khi nhớ ra cái gì đó, cô liếc nhìn đồng hồ giải thích: “Đậu Đậu đã ngủ được một lúc rồi.” Sau khi Hoàng Trường Minh vào phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy con trai mình đang ngủ say trên giường.

Chăn được đắm rất kín, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, hai cánh tay nhỏ cũng được đặt cẩn thận trong chăn, không biết mơ thấy cái gì, mà ngủ rất say, giống như một cậu bé mèo sữa không có chút tự vệ nào, miệng nhỏ khẽ mở, khi nghiêng người còn phát ra tiếng ngáy nhẹ.

Hoàng Trường Minh nghiêng người nhìn con trai mình, ánh mắt Lam Ngọc Anh cũng lặng lẽ đặt trên mặt anh. Mặc dù không có biểu cảm thừa thãi nào, nhưng ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa trên gương mặt anh, là dáng vẻ của một người bố hiền từ mà cô chưa bao giờ được thấy.

Cho dù có so sánh bao nhiêu lần, thì đường nét của hai bố con họ vẫn giống hệt nhau. Khi thu ánh mắt về, không nhịn được lại nhìn anh thêm hai giây.

Có điều không ngừng tìm kiếm, giống như muốn nhìn rõ ràng, cũng giống như không muốn thừa nhận. Anh thật sự không còn nhớ gì sao?

Cô biết mọi chuyện không thể lường trước được, nhiều lúc cuộc sống luôn sẽ cho chúng ta một xô máu chó. Nhưng không ngờ, nó lại khác thường đến vậy. Cô đã từng tưởng tượng ra cảnh hai người gặp lại, nhưng không nghĩ anh lại quên mình.

Đột nhiên, Hoàng Trường Minh ngước mắt lên nhìn cô: “Trên mặt tôi mọc hoa gì sao?” “Không”

Lam Ngọc Anh hoảng loạn nói, mặc dù giả bộ như không có gì, nhưng dù sao cũng bị anh bắt gặp mình nhìn trộm, cô liền đổi chủ đề: “Ưm, có cần gọi thằng cậu bé dậy không?” “Thôi.” Hoàng Trường Minh lại nhìn con trai mình. Ngón tay dài mảnh chạm nhẹ vào má cậu, không nhẫn tâm gọi cậu cậu bé dậy: “Để nó tiếp tục ngủ ở đây đi.” “Vậy… Lam Ngọc Anh cắn môi.

Cô vừa mới nhìn đồng hồ, đã 0 giờ rồi, bánh bao nhỏ đang ngủ rất say. Nếu như giờ gọi cậu bé dậy, sẽ không thể dỗ cậu bé ngủ tiếp được nữa, hơn nữa khi nằm xuống cô đã thuận tay cởi hết quần áo cậu bé ra, bên trong chỉ có áo mỏng, trời đêm rất lạnh, nếu như bây giờ bể ra ngoài có thể sẽ bị cảm.

Dù sao bây giờ đối với anh mà nói mình cũng là người lạ, cũng không thể để con trai ngủ một mình bên ngoài được.

Lam Ngọc Anh đang do dự không biết có nên nói để mình đi lấy thêm chăn không thì Hoàng Trường Minh đề nghị: “Tôi sẽ gọi điện thoại đặt phòng khách sạn

Cô gật đầu, không có ý kiến gì.

Hoàng Trường Minh đứng dậy, đi tới bàn đối diện, cầm lấy ống nói của điện thoại bàn, bấm số tổng đài nói rõ yêu cầu, nhưng không biết bên kia nói gì, anh cau mày, cúp điện thoại. “Sao vậy?” Lam Ngọc Anh khó hiểu hỏi.

Hoàng Trường Minh liếc cô một cái nói: “Quầy lễ tân nói không còn phòng trống”

Lam Ngọc Anh xoắn xuýt nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ say trên giường, vậy bây giờ phải làm sao, “Tôi cũng ngủ lại đây.” “Ha?”

Lam Ngọc Anh bị dọa, kinh ngạc quay đầu nhìn anh, không khống chế được mà nói lắp: “Anh, anh… cũng muốn ngủ lại đây?” “Ừm. Hoàng Trường Minh nhếch môi. “… Lam Ngọc Anh hỗn loạn. “Tôi nói muốn ngủ lại đây, nhưng không nói muốn ngủ cùng cô.

Hoàng Trường Minh đút tay vào túi, chậm rãi nói: “Cô Ngọc Anh, đừng hiểu lầm cũng đừng căng thẳng. Tôi thấy đây là phòng cao cấp, bên ngoài phòng khách còn có số pha, tôi ngủ một đêm trên đấy là được, ngày mai đợi Đậu Đậu tỉnh dậy tôi sẽ đưa nó về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK