Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 817

“Cô Ngọc Anh!”

Vừa bước vào cửa, bóng dáng của Bánh bao nhỏ đã lật đật chạy lại phía cô.

Lam Ngọc Anh cúi người ôm cậu bé vào lòng, cái đầu nhỏ ấm áp đang dụi dụi vào cổ khiến tâm trạng của cô lúc này đã thoải mái hơn rất nhiều. Lam Ngọc Anh bỗng thấy thật biết ơn ông trời, cảm ơn ông đã không đối xử với cô tàn nhẫn như đối với Trương Tiểu Du.

Cô vươn tay chỉnh lại tóc trên đầu nấm của cậu bé: “Bé con, cháu ăn cơm chưa?”

“Cháu ngoan lắm nhé, cháu đã ăn xong rồi ạ!” Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật gật đầu.

Sau khi tới bệnh viện, bọn họ đã gọi điện cho thím Lý, bảo thím ấy cho Bánh bao nhỏ ăn cơm tối trước, hôm nay họ sẽ về muộn.

Đang nói chuyện thì thím Lý cũng đi tới: “Cậu chủ, cô Ngọc Anh, hai người đã về rồi! Cơm canh đang hâm nóng lại trong nồi, hai người vẫn chưa ăn gì đúng không, giờ tôi dọn ra cho cô cậu ăn nhé!”

“Được, để cháu giúp thím!” Lam Ngọc Anh đứng dậy rồi nói.

Bánh bao nhỏ vốn định làm cái đuôi nhỏ đi theo cô vào bếp, nhưng lại nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang ngoắc ngoắc ngón tay về phía mình.

“Có chuyện gì thế bố?”

Hoàng Trường Minh liếc nhìn về phía phòng bếp, anh củi đầu rồi kiên nhẫn nói với con trai: “Tối nay tâm trạng của cô Ngọc Anh không được tốt, lát nữa con nhớ phải ngoan, phải cố gắng làm cho cô vui, nhớ chưa nào?”

“Dạ!” Bánh bao nhỏ lập tức nhận lời.

Lam Ngọc Anh ăn cơm không có cảm giác ngon miệng, bữa tối cũng chỉ ăn có nửa bát rồi trở về phòng ngủ.

Khi từ phòng tắm bước ra, cô phát hiện Bánh bao nhỏ đã thay bộ đồ ngủ, cậu bé đang ngồi khoanh chân ngay giữa giường, còn Hoàng Trường Minh thì quấn khăn tắm nằm nghiêng bên cạnh, một tay chống má.

“Tối nay Đậu Đậu sẽ ngủ cùng chúng ta.

Lam Ngọc Anh kinh ngạc: “Anh chắc chứ?”

“Chắc!” Hoàng Trường Minh nhếch môi.

Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt, cô muốn xác định xem liệu anh có phải đang đùa hay không.

Về phương diện tranh sủng giữa hai bố con, trước giờ anh luôn bá đạo độc chiếm cô. Mấy hôm trước anh đồng ý cho Bánh bao nhỏ tới ngủ cùng cũng là vì làm chuyện xấu, bất đắc dĩ phải làm vậy để che đậy. Thế nhưng sau khi xong chuyện, anh cũng không yên phận mà bể cô vào phòng tắm.

Đợi sau khi đã xác nhận là anh đang nghiêm túc, cÔ VÔ thức liếc nhìn màn đêm đen bên ngoài cửa sổ. Cô thật sự rất muốn biết, ngày mai liệu mặt trời có còn mọc ở phía tây nữa hay không?

Bánh bao nhỏ vươn bàn tay nhỏ kéo cô cùng năm xuống giường, đợi tới khi cổ cô chạm vào gối, cậu bé lại ngồi dậy một lần nữa, đôi mắt đen to tròn khẽ chớp chớp.

“Ngọc Anh à, cô có mệt không, để cháu xoa bóp cho cô nhé!”

Cô còn chưa kịp phản ứng, cậu bé đã hì hục cúi đầu đấm bóp.

Hai bàn tay nhỏ trắng nõn mịn màng nắm thành quả đấm nhỏ, sau đó chuyên tâm đấm vai cho cô, rồi lại tiếp tục đấm chân.

Lam Ngọc Anh tràn đầy kinh ngạc, cô nhìn Hoàng Trường Minh trước mặt, anh chỉ đang nhướng mày nhìn cô, không nói gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK