Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1071

“Trên đường đi gặp phải đèn đỏ, đúng lúc này điện thoại di động của Hoàng Trường Minh đổ chuông.

Sau khi trả lời cuộc gọi, anh cau mày nhìn cô.

“Có chuyện gì vậy?” Lam Ngọc Anh chớp mắt nhìn anh.

Hoàng Trường Minh ném điện thoại vào ngăn chứa đồ, chuyến làn đường và thay đối định vị, trầm giọng nói: trở về nhà cũ”

Là điện thoại của bố anh, bây giờ chúng ta Lam Ngọc Anh gật đầu.

‘Vê đến nhà cũ, xe Land Rover màu trắng vững vàng dừng lại, cô tháo dây an toàn rồi cùng anh bước xuống xe, khuôn mặt không lộ ra cảm xúc gì nhưng Hoàng Trường Minh vòng qua đầu xe và nắm lấy tay cô rồi nói: “Nếu ông ấy tỏ thái độ với em, chúng ta lập tức rời đi”

Lam Ngọc Anh nhìn thấy gương mặt căng cứng của anh thì bưồn cười gật đầu: “Được!”

Hai người tay trong tay bước vào biệt thự, bánh bao nhỏ đã được đón về đây trên bàn có không ít đồ ăn vặt, lúc này bóng dáng nhỏ bé đang đảm chìm trong biển đồ chơi, bên cạnh là Hoàng Kiến Phong, bình thường ông ấy luôn mang vẻ mặt nghiêm khắc nhưng lúc này lại đang nhìn Đậu Đậu với ánh mắt tràn đầy sự yêu thương ‘Sau khi nghe thấy người làm báo cáo là hai người đã đến, ông ấy đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Ánh mắt ông ấy nhìn lướt qua hai người bọn họ, sau cùng dừng ở trên người Lam Ngọc Anh.

“Cô lên lầu với tôi!”

Sau khi nói xong câu này, ông ấy rời khỏi phòng khách trước.

Hoàng Trường Minh nghe vậy thì nhíu mày: “Bố!”

“Ông nội ơi!” Ngay cả Đậu Đậu cũng bỏ đồ chơi xuống rồi nhìn ông ấy.

Hoàng Kiến Phong thấy con trai và cháu trai đều mang theo vẻ mặt đề phòng nhìn về phía mình, trong lúc nhất thời, ông ấy giận mà không có chỗ phát tiết “Bố con cháu nhìn ông cái gì chứ, ông đâu có ăn thịt cô ta”

Gương mặt già có chút không nhịn được, nghiêm nghị nhìn về phía Lam Ngọc Anh.

“Rốt cuộc cô có lên đấy không?”

Lam Ngọc Anh xấu hổ kéo góc áo của Hoàng Trường Minh, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, em sẽ xuống nhanh thôi”

“Ngọc Anh, nếu có chuyện gì xảy ra thì em cứ gọi anh nhé!” Hoàng Trường Minh nhíu mày, không nhịn được nói “Cũng gọi cả cục cưng nữa!” Đậu Đậu cũng nói theo.

Nhìn thấy cảnh một lớn một nhỏ không yên lòng căn dặn, coi ông ấy như rần cạp nong sắp ăn thịt người, lồng ngực của Hoàng Kiến Phong như bị bóp nghẹt, ông ấy dứt khoát không nói gì nữa mà đi lên lầu.

Trong phòng làm việc, Hoàng Kiến Phong và Lam Ngọc Anh ngồi đối diện nhau.

Böng nhiên cô không biết nên nói gì cho phải, hai tay đặt nghiêm chỉnh ở đầu gối, cô mím chặt miệng chờ đợi Khoảng hai phút sau, Hoàng Kiến Phong hảng giọng phá vỡ sự yên tĩnh này: “Bốn năm trước, về chuyên của Đậu Đậu tôi rất xin lỗi, lần này tôi gọi cô đến đây là để trịnh trọng xin lỗi cô, thật sự xin lỗï!

“Chủ tịch Phong..” Lam Ngọc Anh giật mình.

Cô không nghĩ tới ông ấy lại đột nhiên nhắc đến chuyện cũ như thế này, dù lúc ở bệnh viện, Hoàng Kiến Phong đã từng xin lỗi cô, thậm chí còn cúi đầu rất nhiều lần nhưng lúc đó ông ấy không chân thành và nghiêm túc như bây giờ.

Lúc này, cô có thể cảm nhận được lời xin lỗi của ông ấy rất chân thành.

“Năm đó tôi nghĩ lầm là cô theo người đàn ông khác ra nước ngoài, cho nên mới nghĩ đến chuyện cướp lại con cháu nhà họ Hoàng, trong lòng khó tránh khỏi có chút tiểu nhân, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là có chút xấu hổ, khiến cho cô và Đậu Đậu phải chia tách bốn năm, tôi thật sự rất lấy làm hố then” Hoàng Kiến Phong dừng lại một chút, sau đó xấu hố nói.

“Tôi rất chân thành hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi!”

Khóe miệng Lam Ngọc Anh mím chặt, cô không nói câu gì, cô cúi đầu im lặng vài giây sau đó ngấng đầu lên nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch Phong, ông là bố của Hoàng Trường Minh mà anh ấy lại là người tôi yêu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK