Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 515

Lam Ngọc Anh im lặng, thầm nghĩ Hoàng Trường Minh mà thấy bức tranh này thì chắc chắn sẽ tức hộc máu vì bị con trai vẽ xấu như thế này. Để tránh tình cảm cha con của họ bị rạn nứt, cô bèn quyết định: “Đậu Đậu có thể tặng cho cô bức tranh này được không?”

“Vâng!” Cậu bé vui vẻ đồng ý, còn ngượng ngùng nhào vào lòng cô: “Ngọc Anh thích, cháu rất vui!”

Lam Ngọc Anh xoa đầu cậu bé, thầm nghĩ cô làm thế là tốt cho cậu bé thôi…

“Ngọc Anh, tối nay cô có thể ngủ lại nhà cháu không?” Cậu bé bỗng ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng mềm mại. Lam Ngọc Anh nhíu mày: “Chuyện này.”

Cậu bé dụi mặt vào lòng cô: “Ngọc Anh, cháu cảm thấy khó chịu, muốn cô ở bên cơ…

“Cô Lam, hay là đêm nay cô khỏi cần về nhà đi.” Nhận được ánh mắt của cậu bé, thím Lý đành phải kiên trì nói: “Cậu chủ không có nhà, cậu chủ nhỏ cũng rất cô đơn. Nếu cô ở bên cạnh thì chắc cậu chủ nhỏ sẽ vui vẻ hơn một chút.

“Được không, Ngọc Anh?”

“Được không?”

Cậu bé nhắc đi nhắc lại như máy ghi âm.

Lam Ngọc Anh bị dây dưa không còn cách nào khác, cuối cùng mềm lòng gật đầu: “Được rồi.

Cậu bé lập tức vui vẻ vùi đầu vào lòng cô. Lam Ngọc Anh xoa cái bụng xẹp lép của cậu bé, không quên lý do mình đến đây: “Thím Lý, nhà bếp ở đây? Thím dẫn cháu qua đó nấu mì cho Đậu Đậu đi.”

“Vâng vâng! Cô Lam, cô đi theo tôi đi!” Thím Lý vội gật đâu.

Sau khi đi theo thím Lý xuống lầu, Lam Ngọc Anh trực tiếp vào nhà bếp. Không gian rất rộng rãi, hai người đứng song song trước bệ bếp mà vẫn có vẻ trống trải. Trên bàn đá cẩm thạch đã được đặt mì sợi và trứng gà, ngay cả hành tây cũng được rửa sạch sẽ.

Khi nước trong nồi đã sôi sùng sục, điện thoại bàn trong phòng khách bỗng reo lên. Thím Lý đành phải lau tay rồi ra ngoài nghe máy.

Bởi vì thím Lý có nói trong điện thoại là muốn học nấu mì với mình nên Lam Ngọc Anh giảm lửa xuống, định chờ thím Lý nghe điện thoại xong rồi vừa nấu vừa dạy. Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, cô cầm trứng gà nói: “Thím Lý, nấu mì rất đơn giản.

Nửa câu còn lại bị mắc kẹt trong cổ họng, bởi vì người đứng trước cửa nhà bếp không phải là thím Lý, mà là một bóng người cao lớn.

“Không phải anh.” Lam Ngọc Anh mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh.

Có lẽ thím Lý cũng đã nghe điện thoại xong nên vội chạy vào, ánh mắt nhìn trái nhìn phải: “Ôi chao! Cậu chủ, không phải cậu đi công tác rồi hay sao? Sao lại đột nhiên về nhà?”

“Ừ” Hoàng Trường Minh nhếch môi: “Chuyến bay lâm thời bị hủy bỏ.

“Chẳng trách, tôi đã nói rồi mà, cậu chủ đi công tác. Thím Lý lải nhải, trong lòng không khỏi thở phào, cuối cùng cũng không lòi đuôi.

Lúc bà gọi điện thoại, cô Lam cứ ngập ngừng không chịu đồng ý, mãi đến khi cậu chủ ra hiệu cho bà bịt ống nói, đồng thời nhờ bà nói với cô ấy là mình đi công tác. Quả nhiên sau khi nói như thế, cô ấy mới đồng ý qua đây.

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Trường Minh cũng lên lầu thay quần áo rời đi. Nhưng ai ngờ cuối cùng anh lại trở về chứ.

“Tôi.” Lam Ngọc Anh ngập ngừng. Thấy đôi mắt sâu thẳm kia nhìn về phía mình, cô lúng túng giải thích: “Đậu Đậu nói muốn ăn mì sợi, cho nên tôi qua đây nấu “Ừ” Hoàng Trường Minh lại nhếch môi.

Lam Ngọc Anh thấy anh sải bước vào nhà bếp. Anh vẫn mặc bộ đồ vest màu đen được may thủ công, caravat cũng được thắt kỹ càng, dường như thật sự đi công tác.

Hoàng Trường Minh nhìn lướt qua mì sợi và trứng gà, cùng với lối bắp ngô được cắt nhỏ đặt trên bàn đá, nói: “Tối nay tôi còn chưa ăn đầu, nấu thêm một phần đi!”

“Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu. Dù sao cô vẫn đang ở trong phòng bếp của anh, không tiện từ chối yêu cầu này. Hoàng Trường Minh nhìn lướt qua rồi lại trầm giọng nói: “Tôi cũng muốn bỏ thêm lõi bắp ngô.

“Biết rồi.” Lam Ngọc Anh lại lấy thêm một quả trứng gà.

Hoàng Trường Minh nhưởng mày, đút tay vào túi quần, hài lòng ra ngoài.

Mười mấy phút sau, máy hút khỏi được đóng lại. Bởi vì Lam Ngọc Anh cũng chưa ăn cơm nên cô định ăn chung với cậu bé, không ngờ Hoàng Trường Minh lại đột nhiên quay về, cô đang chần chờ suy nghĩ mình nên làm gì thì thím Lý đã múc ba tô mì sợi.

Trong nhà ăn, hai cha con đã ngồi đó chờ đợi giống như lần trước. Lam Ngọc Anh đành phải cầm đũa đi theo thím Lý, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống, cùng nhau ăn mì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK