Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 679

Sau bữa tối, trời bên ngoài đã dần ngả màu.

Khi Lam Ngọc Anh kéo ghế ăn ra, Hoàng Trường Minh ở đối diện cũng đi tới, liếc nhìn cậu con trai đang chạy ra khỏi nhà ăn với cái bụng phệ, thì thầm vào tại cô: “Buổi tối đợi Đậu Đậu ngủ rồi thì đến phòng tôi..”

“Như vậy không hay lắm.” Cô chớp chớp mắt.

“Em mà không tới tôi lại phải mất công tìm lý do.

Hoàng Trường Minh liếc cô một cái.

Lam Ngọc Anh không nói nên lời.

Nghĩ đến lý do mà tối hôm qua anh nghĩ ra, cô đỏ mặt gật đầu, “Em biết rồi.”

Nghe thấy cô đồng ý, Hoàng Trường Minh đút tay vào túi, vẻ mặt lười biếng.

Lam Ngọc Anh đi theo anh ra khỏi nhà ăn, vừa đi lên cầu thang, cô không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, “Hoàng Trường Minh, hay là anh gọi điện cho bố đi, hôm nay ông ấy có vẻ rất tức giận!”

“Ừ.” Hoàng Trường Minh thản nhiên đáp.

Lam Ngọc Anh suy nghĩ một chút, mím môi nói tiếp, “Khi rời quán trà, hình như em thấy ông ấy lấy ra một lọ Jiuxin Pills.”

“Không sao đâu. Hoàng Trường Minh rất bình tĩnh.

Không phải anh ta thờ ơ, nếu có chuyện gì, Hoàng Kiến

Phong đã gọi điện thoại thông báo cho anh ta rồi. Tuy nhiên, sau khi trở về phòng ngủ tắm rửa, Hoàng Trường Minh vẫn gọi điện cho Hoàng Kiến Phong.

Hoàng Kiến Phong ngồi trong phòng làm việc trả lời điện thoại, nghe thấy câu hỏi của con trai, lập tức giơ tay lên giận dữ vỗ bàn, “Nghịch tử, đây là giọng điệu mày nói chuyện với ba à!”

“Cho dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, ba vẫn luôn giấu con tìm gặp cô ấy. Ba muốn con phải có thái độ như thế nào?” Hoàng Trường Minh cười lạnh nói, “Với lại ba đã làm gì thì tự ba biết.”

“Ta làm gì? Trường Minh, ta thấy con bị vài ba câu của cô ta che mắt rồi, con đừng quên, ngày đó cô ta bỏ đi cùng người đàn ông khác đến cả con trai cũng không cần, loại phụ nữ như vậy mà con cũng yêu sao? Đừng quên hôn ước của chúng ta với nhà họ Lê, Tuyết Trinh mới là người thực sự xứng đôi với con!”, Hoàng Kiến Phong kích động đứng lên khỏi ghế.

Hoàng Trường Minh nghe vậy giễu cợt, “Ba, năm đó ba mang đứa bé về nhà họ Hoắc thế nào, còn cần con nhắc lại sao? Lẽ nào nhất định phải để con đích thân mang hết chứng cứ tới trước mặt ba sao?”

Hoàng Kiến Phong nhất thời không biết nói gì. Mấp máy miệng, nhưng không tìm được gì để bác bỏ. Hoàng Trường Minh lãnh đạm nói: “Đừng tìm cô ấy nữa!” Điện thoại bị cúp, Hoàng Kiến Phong nặng nề làm rơi điện thoại xuống thảm.

Phạm Mỹ Lệ vợ của ông đang bưng bát súp ngoài cửa cầm điện thoại đặt lên bàn, nhìn khuôn mặt khó coi của ông, ngập ngừng nói, “Lão gia, tôi thấy thái độ bấy giờ của Trường Minh như vậy, hay là chúng ta quân hôn sự với nhà họ Lê đi được không? ”

“Nói cái gì vậy!” Hoàng Kiến Phong mất bình tĩnh rống lên.

Phạm Mỹ Lệ nói một cách thận trọng: “Tôi thấy Trường Uyên vẫn còn yêu cô Lam đó, thực sự không có tình cảm với Tuyết Trinh. Thay vì để mối quan hệ giữa hai cha con anh ngày càng tệ như vậy, tốt nhất là nên tác thành cho hai đứa nó, với lại cả hai người sau bốn năm vẫn có thể ở bên nhau một lần nữa, hẳn là do duyên số!”

“Đúng là đàn bà, bà biết gì chứ!” Hoàng Kiến Phong hiển nhiên không đồng ý, nghiêm mặt nói tiếp.

“Nhà họ Hoàng và nhà họ Lê đã hợp tác làm ăn nhiều năm rồi. Cả thành phố Băng đều biết hai nhà liên hôn. Nếu có biến cố gì thì sẽ ảnh hưởng đến Hoàng Thị Hơn nữa, Tuyết Trinh đã đợi Trường Minh bốn năm rồi, nếu tôi thuận theo Trường Minh thì biết ăn nói sao với nhà họ Lê?”

“Nói thì nói vậy nhưng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK