Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1061

Lam Ngọc Anh nghe vậy. bèn vội vã đi về phía phòng khách. Lúc này Lê Hoài Lâm đang ngồi ở trên ghế salon, cốc trà trước mặt ông đã trống không Có thể thấy ông đã tới đây từ sớm, hơn nữa còn mang theo không ít đồ, đều là những thực phẩm dinh dưỡng dùng để bổ khí dưỡng huyết “Bốt”

“Ông ngoại!”, bánh bao nhỏ lên tiếng tiếp ngay sau cô.

Lam Ngọc Anh kịp thời kéo bánh bao nhỏ đang chạy về phía Lê Hoài Lâm lại, sợ cậu bé nói lộ mọi chuyện cho ông ấy biết nên cô bèn thúc giục: “Cục cưng, quần áo của con bẩn rồi, để thím Lý dẫn con lên lầu thay quần áo khác nhé! Hơn nữa chẳng phải trước đó con vẽ một bức tranh, nói là muốn tặng cho ông ngoại à?”

“Dạ dạ, con đi ngay đây lên lầu „ Bánh bao nhỏ gật đầu, lập tức theo thím Lý chạy Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại hai bố con bọn họ. Khi Lê Hoài Lâm nhìn về phía cô vẫn không nhịn được mà thở dài, trách cứ nói: “Ngọc Anh à, sao con lại ra ngoài vào lúc này chứ? Tối hôm qua con vừa mới xuất viện, đáng lẽ con nên ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe chứ?”

“Dạ…”, Lam Ngọc Anh nghe ông hỏi như vậy lập tức chột dạ.

Cô cắn môi, giải thích quanh co: “Bởi vì bố Dương muốn ra nước ngoài định cư. Hôm nay lại là ngày ông ấy lên máy bay, cho nên con đi tiễn ông ấy”

“Hóa ra là vậy” Lê Hoài Lâm nghe cô nói thì cũng hiểu được câu chuyện, ông gật đầu. Tuy nhiên trong giọng nói vẫn biếu lộ ra cảm giác không yên tâm: “Ngọc Anh à, chuyện của đứa bé mặc dù là đáng tiếc, nhưng con cũng đừng quá đau lòng. Cũng may con và Trường Minh đã có Đậu Đậu, hơn nữa hai người các con vẫn còn trẻ, muốn có con nữa thì vẫn còn rất nhiều cơ hội mà”

Lam Ngọc Anh bởi vì áy náy trong lòng nên không dám nhìn thẳng vào mắt ông ấy, chỉ đành cúi đầu nói: “Dạ, con biết rồi”

Đối với chuyện lừa gạt này, trong lòng cô thực sự cảm thấy không dễ chịu chút nào, nhưng tạm thời cô vẫn chưa thể nói với ông ấy được. Vì vậy cô cảm thấy rất áy náy.

Lê Hoài Lâm còn tưởng rắng, cô cúi đầu là do còn chưa nguôi ngoai chuyện đứa bé nên không khỏi nhẹ giọng trấn an vài câu Bởi vì còn có việc khác cần làm nên Lê Hoài Lâm cũng không ở lại quá lâu.

Ông ấy cầm lấy bức tranh vẽ bãng bút sáp màu của bánh bao nhỏ, trong lòng cảm thấy rất vui. Lúc rời khỏi biệt thự, vừa khéo Hoàng Trường Minh cũng lái xe trở về.

Sau khi nhìn Lê Hoài Lâm ngồi vào xe rời đi, bọn họ cũng không lập tức đi vào nhà mà vẫn đứng đó một lúc.

Nhìn thấy Ngọc Anh nhíu mày, mím chặt khóe môi, Hoàng Trường Minh lập tức dễ dàng đoán được tâm sự trong lòng cô. Anh đưa cánh tay ôm cô vào trong ngực, để cãm của mình tựa lên trên đầu của cô, nói: “Trong lòng em cảm thấy khó chịu à?”

Lam Ngọc Anh gật đầu.

Nghĩ đến việc Lê Hoài Lâm trấn an bản thân minh thì trong lòng cô càng thêm cảm thấy tội lỗi: “Bố thật sự cho rằng đứa nhỏ không còn nữa, cho nên đau lòng thay cho chúng ta…”

“Vậy em tính nói cho ông ấy biết sao?” Hoàng Trường Minh hỏi Lam Ngọc Anh lắc đầu, đưa mắt nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, sau đó khoanh hai tay lại trước ngực, khẽ thở ra một hơi rồi lầm bẩm đáp: “Thật ra ông ấy không biết chuyện này cũng tốt, em chỉ sợ đến khi đó, ông ấy sẽ cảng cảm thấy đau lòng hơn thôi..”

Ngoài cửa số, trăng sáng treo cao.

Sau khi tắm xong, Lam Ngọc Anh từ bên trong nhà tầm đi ra. Cô nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang ngồi dựa vào đầu giường, hôm nay, trong tay anh cầm không phải là sách về phụ nữ mang thai nữa mà là một quyển từ điển không biết lấy từ đâu ra. Anh đang suy nghĩ đặt tên cho đứa bé gái này của bọn họ Cô đưa mắt nhìn thử những cái tên được viết chỉnh tề thẳng hàng trên giấy, đúng như cô nghĩ tất cả đều là tên của con gái.

Rất nhiều lúc Lam Ngọc Anh cảm giác cô đã bị anh làm cho mơ hồ. Rõ ràng còn chưa kiểm tra được giới tính của đứa nhỏ, nhưng dựa vào bản năng của người mẹ, cô cảm giác trong bụng mình rất có thể là một bé gái Lam Ngọc Anh không quấy rầy anh nữa, cô vén chăn lên rồi ngồi dựa vào thành giường. Mặc dù buối tối cô lỡ ăn hơi nhiều nhưng vẫn không thấy bườn ngủ chút nào, Nghĩ đến người bạn thân đang ở xa tận Nam Phi, Lam Ngọc Anh cảm thấy.

rất lo lắng, sợ sau cơn động đất cô ấy gặp chuyên gì nên lập tức lấy điện thoại di động ra gọi Facetime Chỉ là không nghĩ đến, gương mặt xuất hiện trên màn hình lại là gương mặt anh tuấn của Trần Phong Sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK