Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 630

Nói đến chỗ xúc động cúi cùng, cô nhịn không được hôn lên.

Khuôn mặt của Bánh Bao lập tức đỏ bừng, xấu hổ chôn vào trong lòng cô, bây giờ Bảo Bảo càng thích hơn đấy!

Hơn mười phút sau, bàn ăn mang lên sáu món ăn và một canh, mỗi món đều là Lam Ngọc Anh tự tay làm, hơn nữa cũng là cô sưu tầm được trên mạng, hầu hết đều là những món ăn trẻ em khá thích ăn.

Bánh Bao đã ngồi trước bàn ăn từ sớm, mặt mày hớn hở.

Khi bát cơm cuối cùng bưng ra, Hoàng Trường Minh cũng chân dài bước vào phòng ăn, kéo ghế đối diện.

Đôi đũa trong tay Lam Ngọc Anh gần như rơi ra.

Trong tầm mắt, Hoàng Trường Minh lúc này đã tắm rửa rồi, hơn nữa bên dưới mặc quần dài rộng rãi, áo sơ mi vải bông bên trên cũng không có nút thắt, trước ngực vừa vặn đối diện về phía cô.

Những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc, thuận theo da uốn lượn xuống đến đường nhân ngư

Khẽ nuốt nước miếng, Lam Ngọc Anh bối rối thu lại ánh mắt, nghiêng đầu nhìn về Bánh Bao bên cạnh.

Quá trình ăn, cô đều bưng bát cơm đút: “Cục cưng, còn muốn ăn cái nào?”

“Cá!” Bánh Bao ngọt ngào “Được, chúng ta trước lấy miếng thịt bụng cá! Cục cưng há miệng nào!”

“A”

Tương tác giữa hai mẹ con rất ấm áp, thím Lý một bên đi ngang qua cũng cảm thấy hình ảnh kia đẹp một cách kỳ lạ.

Chỉ là có người rõ ràng không đồng ý, cau mày trầm giọng nói: “Nó sắp bốn tuổi rồi!”

Ẩn ý rất rõ ràng, đó là không còn là một đứa bé gào khóc chờ cho ăn, có thể tự mình độc lập ăn cơm, hoàn toàn không cần người lớn đút.

“Ừm, tôi biết… Lam Ngọc Anh gật đầu, quay đầu, lại mặt mày cong cong với Bánh Bao: “Cục cưng, chúng ta ăn thêm chút rau, kết hợp thịt rau, dinh dưỡng phải cân đối, cháu mới có thể cao lớn!”

“Dạ!” Bánh Bao gật đầu như chú chó Pug

Hoàng Trường Minh khỏe mỗi giật giật hai cái

Quên đi, hôm nay cô mới nhận con không cần so đo!

Ăn xong cơm xếp thành mũi nhọn trong bát cơm, Hoàng Trường Minh đặt đũa xuống đứng dậy, nhưng một lớn một nhỏ đối diện chẳng ai để ý, lớn thì cả người tràn ngập ánh sáng tình thương của mẹ, nhỏ thì từ đầu đến cuối cười đến cả mặt ngốc nghếch.

Anh giống như giận ai đó, làm ghế tạo ra tiếng động không nhỏ, sải bước đi đến phòng khách. Phía sau, vẫn như cũ truyền đến đối thoại ấm áp.

“Cục cưng, lại ăn một miếng!”

“A!”

Hoàng Trường Minh rẽ chân dài ngồi trên sô pha, lúc sắp bấm nát điều khiển từ xa, trong phòng ăn cuối cùng có tiếng động.

Bánh Bao bỗng nhiên vui vẻ chạy đến: “Ba.

Hoàng Trường Minh yên lặng liếc mắt: “Chuyện gì?”

“Anh Anh nói, tối muốn ở lại ngủ với con!” Bánh Bao lộ ra vẻ ngượng ngượng nhưng rất mừng trong lòng.

Lam Ngọc Anh đi theo sau, thấy anh nhìn về phía mình, có chút mất tự nhiên nói: “Nếu anh không muốn, tôi cũng có thể đưa Đậu Đậu về khu nhà trọ…

“Lỗ tại nào của cô nghe thấy tôi nói không muốn?” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng hỏi lại.

Vậy là muốn rồi…

Vẻ mặt của Lam Ngọc Anh và Bánh Bao đồng thời vui vẻ, lập tức nắm tay nhau bước lên lầu.

Môi mỏng của Hoàng Trường Minh khẽ động còn muốn nói chuyện, nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, sắc mặt hoàn toàn đen lại.

Quay trở lại phòng trẻ em, không giống với trước kia khi đến đây, Lam Ngọc Anh đều muốn xem muốn sờ mỗi một vật, đồ chơi Bánh Bao từng sử dụng, từng chơi qua trong phòng.

Bên ngoài trời tối xuống, Bánh Bao đến lúc phải tắm rửa.

Thím Lý đã chuẩn bị xong mọi thứ, dắt cậu chủ nhỏ vào phòng tắm theo thường lệ, chỉ là vừa mới đặt cậu chủ nhỏ vào trong bồn tắm, sau lưng vang lên tiếng bước chân, sau đó là một giọng nói mềm mại mang theo sự mong đợi: “Thím Lý, để tôi đi.”

“Được!” Thím Lý vui vẻ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK