Khổ lắm mới ăn xong bát chả, Lam Ngọc Anh cảm thấy hơi nóng.
Hình ảnh bây giờ quá quen thuộc, lúc trước bị ngộ độc thức ăn anh cũng đối xư với cô như vậy.…….......!
Lam Ngọc Anh rút một tờ giấy định lau miệng, nhưng
Hoặc Trường Minh nhanh hơn cô, bàn tay khô ráp đưa đến bên môi cô.
Cô muốn tránh, lại bị một tay khác của anh giữ chặt cầm lại.
Hoắc Trường Minh dùng cái cái lau sạch khỏe môi cô, đến nỗi còn sạch hơn cả để cô tự dùng khăn giấy lau.
Lam Ngọc Anh cắn môi nhìn anh, không rõ anh đang muốn làm gì, cũng không hiểu rõ, chẳng lẽ vì cô bị bệnh mà quan hệ của hai người lại tiến lên thêm một tầng khác? Luôn cảm giác như giữa hai người cứ len lỏi một sự mập mờ khó tả.…......!
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Một vị bác sĩ mặc đồ trắng đi vào, nhưng vị bác sĩ này lại có cặp mắt đào hoa khá quen thuộc.
Lam Ngọc Anh nhìn thấy người quen đến thì nở nụ cười, nhưng lại lập tức ngạc nhiên, bởi vì trong ấn tượng Trấn Phong Sinh đã biết sự thật rõ ràng, nhưng vẫn chưa chết tâm, anh muốn tới đây xác nhận lại lần nữa, anh không dám tin rằng cô sẽ ra đi, cảm thấy mình thật buồn cười, chỉnh đốn lại cảm xúc, đút hai tay vào túi áo, Cô Lam, tôi phải đi thăm các phòng bệnh khác, tôi đi trước đây
Lam Ngọc Anh gật đầu
Hoác Trường Minh tiền Trần Phong Sinh ra ngoài phòng bệnh, cũng vừa hay đi làm thủ tục xuất viện cho cô luôn, chở truyền hết chai nước đó là đã có thể xuất viện.
“Trường Uyên, cậu còn bình tĩnh ủa nhi?" Đi đến thang máy, Trần Phong Sinh trêu anh, "Câu chuyện lúc nãy chắc cậu cũng đã nghe rồi, cô Lam sắp đi rồi, vé máy bay cũng đã đặt rồi, ngày mốt sẽ cùng Cá Vàng Nhỏ khởi hành, bây giờ cậu định thế nào?"
Sắc mặt Hoặc Trường Minh vẫn không thay đổi, khẽ nhếch môi, trong mắt lóe lên sự bất đắc dĩ.
“Tôi sẽ không buông tay đầu.
Trần Phong Sinh nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Hoắc Trường Minh liếc xéo anh ta, “Phong Sinh, chẳng lẽ cậu có thể buông tay sao?”
Trần Phong Sinh không lên tiếng, hai tay trong túi áo khoác trắng đã siết lại thành nấm đấm, sau đó, lại rất bất lực buông ra.
Một tiếng rưỡi sau, chiếc Bentley màu đen đậu ngay trước cổng chung cư.
Lúc xuất viện, lái xe đã đợi ở ngoài cửa rồi, rất rõ ràng tối hôm qua Hoắc Trường Minh không lái xe, sau khi dừng xe, thân hình cao lớn đi theo sau cô cũng đi vào thang máy, dường như anh đang muốn tận mắt nhìn thấy cô bước vào cửa anh mới yên tâm.
Thang máy vẫn đang đi lên trên, Lam Ngọc Anh buông thống tay xuống.
Khỏe mắt liếc qua kính trong thang máy, thấy khỏe mỗi của Hoặc Trường Minh khẽ run rẩy vì cố nhịn cười.
Trên đường đi về, anh không nói nhiều, Lam Ngọc Anh không khỏi nhỏ giọng thở dài, tối hôm qua nhắc đến chuyện của con, chỉ lo rằng trong lòng anh cũng không dễ chịu gì.....!
Dù sao, đứa bé đó cũng là máu mủ của anh.
Nhưng giờ thì cô không nghĩ vậy nữa rồi...!
Đinh
Cửa thang máy mở ra, Hoặc Trường Minh đợi cô đi ra ngoài rồi mới bắt đầu phỏng theo cô.
Đến phòng, Lam Ngọc Anh lấy chìa khoá ra mở cửa, sau đó cô quay người lại, "Hoặc Trường Minh, cảm ơn anh đã tiền tôi về tới nhà
Sau khi nói xong câu đó, người đàn ông đối diện bỗng nhiên giang hai tay ra.
Lam Ngọc Anh còn chưa kịp phản ứng, liền bị anh ngang ngược ôm vào lòng, anh ôm cô, ôm rất chặt, cô không biết bây giờ nên làm sao, cô còn nghĩ, có khi nào một giây sau cô liền bị anh ôm nát ngay trong ngực anh hay không.
Hơn nữa lòng bàn tay to lớn, còn vuốt ve đầu cô nữa.
Lam Ngọc Anh giãy giụa, lại giãy giụa.
Hai tay không làm gì được buông thỏng xuống, cô hơi giận, Hoắc Trường Minh!
Hoặc Trường Minh cũng không làm gì khác, anh từ từ buông cô ra, nhìn thẳng vào gương mặt tức giận của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt phóng lửa của cô, anh giơ tay lên lần nữa, vuốt đầu cô, "Anh nhìn em đi vào!”
Lam Ngọc Anh:
Lui về sau hai bước, xác định khu vực an toàn, cô mím môi, sau đó đóng sầm cửa lại.
Ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài, người đàn ông cao to kia đứng lại đó vài giây, sau đó đút hai tay vào túi quân rồi quay người lại đi đến thang máy, sau đó bị thang máy lỗi đi mất.
Lam Ngọc Anh càng lúc càng không hiểu, giương mắt phát hiện Trương Tiểu Du đang khoanh tay tựa lên cửa phòng ngủ.
Trương Tiểu Du đưa tay lên bày đặt che mắt lại, trêu ghẹo cô, "Aiyo, tớ chưa nhìn thấy gì đâu!”.
Lam Ngọc Anh xấu hổ.
Đổi dép đi vào nhà, Trương Tiểu Du đi theo sau cô, gật gù đắc ý hỏi, "Bé Anh, cậu có phải đổi ý định rồi không, cậu không muốn đi nữa đúng không?” “Còn lâu!” Lam Ngọc Anh nhíu mày khẳng định.
“Vậy thì cậu với Hoắc tổng.…......!Trương Tiểu Du chỉ vào cửa.
Lam Ngọc Anh cắn môi, cô cũng không biết Hoắc Trường Minh làm vậy là có ý gì.
Tối hôm qua trước lúc mất đi ý thức, anh dùng đôi mắt giận dữ ấy nhìn cô, như hận không thể bóp nát cô, nhưng sau một giấc ngủ dài trong bệnh viện khi cô tỉnh lại, anh dường như thay đổi 1800, giống như anh của tối hôm qua chỉ là vì say quá nên lỡ làm càng vậy, hơn nữa thái độ và cách hành xử cũng rất kỳ lạ….....!
Lam Ngọc Anh lắc đầu, cô nói, “Tớ vẫn quyết định đi
Hôm sau, trong phòng hai cô gái bận bịu mù đầu.
Trong phòng khách có hai cái vali siêu to khủng lồ, đựng một ít quần áo và mỹ phẩm.
Vé máy bay của chiều ngày hôm sau, vì sợ không kịp chuyến bay, nên hai cô gái cố gắng thu dọn hành lý xong trước, để tới ngày mai không bị luống cuống tay chân.
Trương Tiểu Du ngồi xổm xuống ở đăng kia, nhún vai cảm khái, “Tưởng nhiều đồ lắm chứ, không ngờ rằng, đến lúc sắp phải đi, nhìn quanh đi quảnh lại cũng không có quá nhiều đồ cần đem đi!” “Đúng vậy nhỉ!” Lam Ngọc Anh đi ngang qua vỗ vỗ vai của cô, năm đó cô cũng giống vậy.
Trương Tiểu Du đóng hai cái vali lại, như đột nhiên nghĩ đến gì đó hỏi cô, "Bé Anh, ngày mai chúng ta phải đi rồi, cậu thực sự không muốn đi gặp cậu nhóc họ Hoắc một lần nữa sao?” “Bỏ đi thì hơn......!Lam Ngọc Anh lắc đầu, lông mi rủ xuống, như vậy lại càng khiến Đậu Đậu và cả cô càng thêm đau lòng.
Mặc dù là nói vậy, nhưng ánh mắt cô lại nhìn về phía nhà bếp.
Do dự mấy giây, cô quyết định điện thoại ra, “Alo, Hoắc Trường Minh.......
Danh Sách Chương: