Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1277

“Thưa anh, nhà vệ sinh đi theo phía bên này!”

Âm thanh kia càng ngày càng gần, Trần Phong Sinh đột nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay: “Xong rồi”

Trương Tiểu Du nghe xong còn tưởng rắng cuối cùng bây giờ cũng có thể rời đi, vừa quay đầu mở cửa thì đột nhiên anh ấy tiến lên kéo vào lòng, ngay sau đó dựa vào bức tường bên cạnh.

Cô ấy ngay lập tức khẽ hô lên tiếng: “Này, anh… ừm!”

Môi và lưỡi hung hãng chặn miệng cô ấy, mùi thuốc lá pha lẫn mùi nam tính cuốn lấy thần kinh não cô ấy, cô ấy không thể giấy giụa được, bị hôn đến nỗi thở gấp, ngực cô ấy nhấp nhô lên xuống.

Ở bên ngoài chỗ cách cửa vài bước, người đàn ông vẫn đang kiên nhẫn chờ hai người trong nhà vệ sinh, vẻ mặt không hiểu kêu nhân viên phục vụ mang đồ đến, chính vào lúc đang không biết chuyện gì đang xảy ra thì chỉ nghe thấy âm thanh hôn môi không rõ truyền ra tử phía trong.

‘Sau khi nhìn thấy hai người đang mê man môi lưỡi, biểu cảm như bị sét đánh, Khi cô ấy được thả ra, răng của Trương Tiểu Du đều đau buốt.

Cô ấy xấu hổ, giân dữ, trừng mắt nhìn về phía vào thủ phạm: “Câm Thú, anh làm gì vậy Trong lúc Trần Phong Sinh thu ánh mắt từ khe cửa lại, ngón tay vuốt vuốt khóe môi một cách không đàng hoàng: “Nhất thời không thể khống chế được”

Trương Tiểu Du hoảng sợ thẹn thùng.

Lau nốt hơi thở còn sót lại trên miệng, cô ấy đỏ bừng cả mặt chạy nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, sau khi quay lại sảnh lớn cô ấy điều chỉnh lại hơi thở của mình, giả vờ đi chậm lại và trở về như không có chuyện gì xảy ra.

Đợi khi quay lại vị trí bên cửa sổ, lại phát hiện không có ai cả.

Những món ăn tỉnh xảo trên bàn ăn vẫn còn đó, nhưng người đàn ông vốn đang ngồi đó cũng không thấy, Trương Tiểu Du ngạc nhiên nhìn quanh một vòng nhưng không thấy ai. Tâng một là các sảnh lớn nắm rải rác, còn từ tầng hai trở lên thì đều không có sảnh lớn, vả lại cô ấy cũng vừa bước ra từ nhà vệ sinh nam, cũng không thể nào là vào nhà vệ sinh được.

“Hả, người đâu rồi?”

Trương Tiểu Du vò đầu, quay đầu lại hỏi người phục vụ đi ngang qua ở bên cạnh: “Xin lỗi, người đàn ông vừa rồi ngồi ở chỗ này đâu rồi ạ?”

Người phục vụ suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười trả lời: “À người đàn ông đó, anh ấy nhờ tôi chuyển lời tới cô là anh ấy đột nhiên có việc gấp phải đi!”

Đã rời đi rồi sao?

Trương Tiểu Du không kịp phản ứng, Tại sao kịch bản có chút không đúng lám, cô ấy ngây người gật đầu: “Ö, cảm ơn!”

Cúi đầu nhìn những đĩa thức ăn gần như còn chưa động vào được bày biện cùng ba bộ đồ ãn ở trên mặt bàn, nghe có tiếng bước chân phía sau, Trương, Tiểu Du nheo mắt nhìn, cô ấy nghĩ ngờ nhìn về phá Trần Phong Sinh đang miễn cưỡng đi tới ‘Trần Phong Sinh kéo ghế ra ngồi xuống, nhíu mày vô tội: “Em nhìn anh làm cái gì, từ đâu đến cuối, anh cũng không nói lời nào!”

Thực ra cũng không đổ tội lên đầu anh được…

Bản thân cô cũng có mặt ở đây trong suốt cả quá trình, chỉ là vẫn đang băn khoăn về sự rời đi đột ngột của đối phương, nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều, chuyện này cũng chính là điều cô ấy mong muốn mà, không cần phải bận lòng lấy lê, cũng có thể báo cáo lại cho cô út bên kia rồi Thức ăn cũng chưa hề động đến, cô ấy lại ngồi lại, cuối cùng cả hai người đã có một bữa ăn no nê.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Trương Tiểu Du ngay lập tức bị anh ấy dắt tay đi dọc theo phổ đi bộ đến thành phổ điện ảnh gần đó, chờ đến khi khi phim hài kịch chiếu, bên ngoài trời đã khuya, vằng trăng treo thật cao trên không trung, Bước ra từ cánh cửa xoay, đối diện với gió sông thổi đến, cô ấy phản ứng với nhận thức muộn màng Rõ ràng là tối nay đã đồng ý cùng với cô út ra mắt.

Rồi cuối cùng làm sao lại trái lại biến thành hẹn hò đi xem phim cùng anh ấy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK