Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1062

Chắc hẳn trong lúc anh ấy giúp cầm điện thoại lên đã bất cẩn ấn nút nghe máy. Vì vậy có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trần Phong Sinh có chút kinh ngạc, nhưng sau đó vẫn là cùng cô nói chuyện.

“Bác sĩ Sinh?”

Lam Ngọc Anh hơi kích động chào hỏi Bởi vì âm lượng của cô phát ra hơi lớn khiến cho Hoàng Trường Minh đang ở một bên vùi đầu vào cuốn từ điển cũng phải nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô.

“Đã lâu không gặp” Trần Phong Sinh cũng ở trong màn hình điện thoại cười “Cô Ngọc Anh, tôi vẫn chưa chính thức chúc mừng cô có thai thêm lần nữa nhat”

“Cảm ơn anhf, tay còn lại của Lam Ngọc Anh bất giác đặt lên trên bụng.

Thực ra cô biết rõ, anh ấy cũng giống như Trương Tiểu Du, lúc nhắc tới chuyện cô mang thai thì sẽ vô thức nghĩ đến đứa bé mà bọn họ đã từng mất đi kia, vì vậy trong ánh mắt không thể hoàn toàn thoải mái được.

“Cô chờ một lát nhé, để tôi đưa điện thoại cho cô ấy!”

Rất nhanh trên màn hình đã không còn thấy Trần Phong Sinh nữa mà xuất hiện khuôn mặt tròn tròn có chút rám đen của Trương Tiểu Du.

Xác định sau cơn động đất không có bất kỳ nguy hiếm nào, hai người mới yên tâm cầm điện thoại nói chuyện với nhau. Lam Ngọc Anh híp mất lại, hạ thấp giọng, lén lút hỏi: “Cá nhỏ, cậu hãy thành thật khai báo. Hiện giờ quan hệ giữa cậu và bác sĩ Sinh rốt cuộc là thế nào vậy?”

“Mọi chuyện tuyệt đối không phải như cậu nghĩ đâu!” Trương Tiếu Du lập tức phủ định “Không phải sao?” Lam Ngọc Anh vẫn không tin, chắc là do Trương Tiểu Du chỉ lo tán gẫu với cô nên không chú ý tới, nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ..

Trên màn hình điện thoại, ngoại trừ khuôn mặt tròn của Trương Tiểu Du đang ở rất gần, nhìn cô cười tủm tỉm thì sau lưng cô ấy, Trần Phong Sinh đang đứng cách đó không xa. Mặc dù Trương Tiểu Du không nhìn thấy nhưng cặp.

mất hoa đào kia vẫn luôn đặt sự chú ý ở trên người cô ấy, chưa từng rời đi Không biết Trương Tiểu Du thật sự không để ý đến, hay là làm ra vẻ không biết nữa.

“Thực ra bởi vì hội thảo nghiên cứu của anh ấy bị trì hoãn cho nên anh ấy văn chưa đi được, phải ở lại đây. Hơn nữa sau trận động đất có không ít người bị thương, vì thế anh ấy mới đến giúp đỡ “Hội Chữ Thập Đở”, công việc cũng rất bận rộn..” Trương Tiểu Du ngừng lại một chút, mí mắt rủ xuống sau đó lại giương lên, cười ha ha nói với cô rằng: “Ngọc Anh à, đợi lần sau lúc gọi Facetime tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn nhé!”

“Được!” Lam Ngọc Anh vui vẻ gật đầu, Chỉ là không biết người bạn đó rốt cuộc là ai. Cô khẽ cau mày bởi vì sau khi Trương Tiểu Du nói xong, cô nhìn thấy ánh sáng bên trong đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh bỗng chốc vụt tắt.

Sau khi cúp điện thoại, Lam Ngọc Anh vẫn còn vì chuyện của bạn thân và Trần Phong Sinh mà buồn phiền.

Có thể bọn họ là người trong cuộc nên không biết, là người ngoài cuộc cô có thế cảm nhận được bọn họ không thể nào buông bỏ được tình cảm với đối phương, nhưng dù có tình cảm thì cũng không cách nào ở cùng một chỗ, hoặc có thể do bị tốn thương quá sâu sắc nên không cách nào đến với nhau…

Một tiếng thở dài thoát ra từ miệng cô, một lòng bàn tay khô ráo chạm vào mái tóc cô.

Lam Ngọc Anh không khỏi nghiêng đầu nhìn, cô lập tức nhìn thấy Hoàng Trường Minh đã khép lại từ điển, những cái tên được liệt kê đầy trang giấy, tên phía dưới cùng được dùng bút đỏ khoanh tròn lại.

Thấy vậy, cô vui vẻ hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh đã chọn được cái tên ưng ý rồi sao?”

Đối với chuyên đặt tên cho con gái, Lam Ngọc Anh dùng trạng thái hoàn toàn buông tay, lấy mức độ ngóng trông con gái của anh, việc chọn tên cho con gái, cô hoàn toàn yên tâm giao cho anh.

“Ừ? Hoàng Trường Minh cong môi cười.

“Gọi là gì vậy, cho em xem một chút!”

Lam Ngọc Anh tò mò thò đầu qua, cầm lấy tờ giấy trong tay anh, đưa đến trước đèn để nhìn rõ chữ, sau đó lẩm bẩm nói: “Như Viên? Hoàng Như Viên?”

“Ừ” Khóe môi Hoàng Trường Minh càng ngày cảng cong lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK