Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1903

“Uống chút nước đi rồi bình tĩnh cái đã!” Thấy Tạ Á Nam khóc dữ như vậy, nữ cảnh sát quay sang cô tiếp tục hỏi: “Họ yêu cầu cháu cởi quần áo, nhưng cháu không chịu, sau đó bọn họ bắt đầu ép cháu phải cởi quần áo đúng không?”

“Vâng, đúng là như vậy ạ!” Lý Lan Hoa gật đầu.

Nữ cảnh sát hỏi thêm một số câu hỏi, sau khi ghi nhớ cẩn thận, cô ấy nói: “Chúng tôi đã hiểu sơ lược về tình hình rồi đấy, bản tường trình đã ghi đầy đủ ở đây! Hai người các cháu xem qua, nếu không có câu hỏi nào nữa thì các cháu hãy ký tên vào đó, chúng tôi sẽ quay lại thẩm vấn ba tên tội phạm kia!”

Sau khi hai người nhận lấy bản tưởng trình, đọc xong thì ký tên mình vào tờ giấy Nữ cảnh sát chỉ vào nói thêm: “Ngoài ra, các cháu hãy để lại thông tin liên lạc của mình ở đây nhé!”

Lý Lan Hoa nhìn mẫu đơn kia, ngập ngừng hỏi: “Thông tin của bố mẹ cháu cũng phải điền vào đây ạ?”

“Đúng rồi!” Nữ cảnh sát gật đầu.

‘Vẻ mặt của Lý Lan Hoa có Chút xấu hố, cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy cô có thể đợi cháu một lát được không ạ?”

Sau khi nữ cảnh sát gật đầu, cô cầm giấy và bút đứng dậy.

Trong cục cảnh sát nhỏ như vậy, chứng nhận sĩ quan của của Trần Văn Sáng được trưng ra, hầu như ở đây mọi người đều kính nể anh ta, ngoại trừ hai vị cảnh sát đang bàn bạc vụ án thì kể cục trưởng cục cảnh sát cũng niềm nở sẵn đón ở bên cạnh anh ta, không dám lơ là một chút nào.

“Chú nhỏ ơi, chú có thể điền số điện thoại di động của chú vào đây được không ạ?” Lý Lan Hoa bước tới, cắn đôi môi nhỏ, trầm giọng hỏi anh ta: “Bố mẹ nuôi của cháu đang ở trong thị trấn, cháu không muốn họ biết chuyện này, kể cả ông cháu cũng vậy. Cháu sợ mọi người lo lắng, cho nên.

Bất tri bất giác, cô ấy phát hiện ra mình đã quên dùng kính ngữ với “Chú” mấy lần.

Trần Văn Sáng trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Ù”

Nghe vậy, cô nhanh chóng đưa tờ giấy và cây bút tới, nhìn bàn tay xương khớp thon dài của anh ta viết mười một chữ số lên tờ giấy đó.

Lúc nhận lại tờ giấy, Lý Lan Hoa không tự chủ được nhìn lướt qua các con số đó.

Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, nữ cảnh sát mỉm cười với hai cô gái, ôn tồn nói: “Hiện giờ không sao nữa rồi, cô đã báo cho bố mẹ các cháu, giờ các cháu mau về nhà đi! Xã hội thời nay nguy hiểm lắm, con gái con đứa các cháu sau này nên cảnh giác hơn nhét”

“Cháu cảm ơn cô ạ!” Hai cô gái nhanh chóng cảm ơn.

Ra khỏi cục cảnh sát, Tạ Á Nam nắm chặt tay cô, luôn miệng nói xin lỗi: “Lan Hoa à, tớ thật sự rất xin lỗi cậu! Tớ không biết mọi chuyện lại thành ra như.

thế này, còn khiến cho cậu gặp nguy hiểm nữa. Nếu như hôm nay không có cậu ở đây, chỉ có một mình tớ thì tớ đã…

“Không sao đâu!” Lý Lan Hoa cười, lắc đầu.

Tạ Á Nam là người thành phố, hôm nay lại là thứ bảy nên không cần về ký túc xá, nữ cảnh sát đã báo cho bố mẹ cô bé và cô bé đã được đón thẳng về nhà ở.

Ở ven đường có một chiếc xe jeep màu xanh quân đội đang đậu ở đó, có một dáng người cao to vững chãi dựa vào chiếc xe đó, ngậm điếu thuốc, bật lửa hai cái rồi đốt thuốc, làn khói trắng tỏa ra từ miệng anh ta, trông rất thu hút.

Dưới chân anh ta đi đôi ủng quân đội, đúng là một người đàn ông đặc biệt “chuẩn man”

Gương mặt đó hóa ra cũng xuất chúng đến vậy, như thế được thần linh tạc cẩn thận tỉ mỉ từng đường nét, các đường nét trên gương mặt anh ta vô cùng hài hòa, gân như đây chính là một quân nhân đẹp trai nhất mà cô từng thấy!

Lý Lan Hoa bình tĩnh lại, đi tới, khẽ gọi: “Chú nhỏ…”

Trần Văn Sáng ngẩng đầu, khói thuốc lá tỏa nghi ngút: “Cháu ghi xong bản tưởng trình rồi à?”

“Vâng!” Lý Lan Hoa gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK