Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 477

Trên đường có chút kẹt xe, nhưng cũng không phải thực sự nghiêm trọng.

Khi dừng đèn đỏ, đôi mắt trầm lắng sâu thẳm khẽ nâng lên, nhìn ghế sau qua gương treo.

Ở băng ghế sau, sau khi Lam Ngọc Anh ngồi vào, ban đầu là muốn đặt cậu bé ngồi bên cạnh, nhưng chỉ cần có một động tĩnh nhỏ cậu bé liền gắt gao ôm lấy cổ cô không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào cổ cô.

Nếu cô có động tĩnh gì, cái miệng nhỏ nhắn bằng phẳng giây tiếp theo giống như muốn khóc.

Lam Ngọc Anh đành phải để cậu ngồi trên đùi mình, lấy tay vòng qua ôm lấy vóc dáng nhỏ đó. Rảnh tay thì sửa sang lại cái đầu nấm cho cậu, mái tóc hơi xoăn, có vài sợi bay mấy vòng.

Bởi vì khóc, cô nhìn đôi mắt nho đen nhỏ của cậu bé không khác gì đôi mắt của một con thỏ hồng, cô thật sự rất đau lòng. Có thể vừa rồi khóc đã làm tiêu hao rất nhiều sức lực, chắc chắn cô sẽ không bỏ rơi mình. Cậu bé mới thả lỏng người, đôi tay mềm mại đặt lên người cô, bàn tay nhỏ nhắn nghịch nghịch tóc cô.

Hoàng Trường Minh nhíu mày nhìn con trai mình.

Bộ dạng hung dữ như báo nhỏ ở khách sạn vừa rồi, đã sớm biến mất không dấu vết.

Phải hình dung như thế nào đây?

À, giống như là chó con nghe lời chủ.

Qua tấm gương xe, một đôi mắt khác cũng nhìn về phía anh.

Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Sao vậy?”

Lam Ngọc Anh cũng không phải nhìn lên giống như trước, khi bốn mắt nhìn nhau, cô vẫn là hạ ánh mắt né tránh, sau đó mới lại nhìn lên. “Anh Minh…

Ôm bánh bao nhỏ trong lòng ngực, cô mở miệng nói: “Tôi cảm thấy nếu lần sau lại có tình huống này xảy ra, anh không thể luôn quát đứa bé vậy được, làm như vậy căn bản không giải quyết được vấn đề. Đó là lúc trẻ con cần sự quan tâm chăm sóc của người lớn nhất. Nếu thằng bé có chỗ nào không ổn, anh có thể dỗ dành nó, từ từ giải thích cho nó hiểu.

Đang dạy anh sao?

Hoàng Trường Minh liếc nhìn qua gương lần thứ hai, trông anh lúc này không khác gì một đứa con ngoan. Khóe môi anh giật giật, nhưng cũng phải nghe.

Phía trước đã tới khu trọ ven sông, sau khi Hoàng Trường Minh dừng Land Rover lại, anh ngước mắt nhìn khu cao ốc trước mặt: “Cô ở đây sao?”

Nơi này anh cũng không xa lạ, nếu nhớ không nhầm mà nói, bạn tốt Trần Phong Sinh cũng có nhà ở chỗ này, nhưng hiện tại chỉ còn vợ anh ấy ở đây.

Không đúng, hiện tại là vợ cũ.

Anh nhớ rõ vào nửa đêm hôm đó, anh đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Phong Sinh, giọng điệu khi đó không phải là không kiềm chế được, mà là thực sự nặng nề. Lúc lâu sau anh ấy mới mở miệng nói hôm sau sẽ ly hôn. “Đúng rồi.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Đang chuẩn bị tắt xe, điện thoại Hoàng Trường Minh liền vang lên.

Chắc là có việc, đều là người bên kia nói, anh chỉ trả lời hai tiếng, liền cúp máy, quay đầu lại nhìn con trai mình đang ôm Lam Ngọc Anh chuẩn bị xuống xe.

Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Cô Ngọc Anh “Tôi còn có một bữa tiệc, để Đậu Đậu ở chỗ cô, tối nay xong tiệc tôi sẽ quay lại đón thằng bé. “Ừ” Lam Ngọc Anh bước xuống xe đáp.

Há miệng thở dốc, thật ra cô muốn nói có thể cho thím Lý hoặc là chú Lý tới đây đón cậu bé là được. Nhưng chiếc Land Rover màu trắng ở trước mặt cô đã hiên ngang rời đi.

Lam Ngọc Anh ôm cậu bé trong lòng, đi về phía nhà.

Chỉ còn lại có hai người bọn họ, cậu bé tỏ vẻ rất vui vẻ. Dựa vào vai Lam Ngọc Anh ngó trái, nhìn phải, cậu bé càng tỏ ra cao hứng.

A, nơi này gần nhà bảo bảo

Lam Ngọc Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, trong phòng vô cùng yên lặng, trên giá giày đặt hai đôi dép lê, Trương Tiểu Du vẫn chưa về.

Cô đặt cậu bé xuống, không có dép cho trẻ em, cô tìm một đội mới trong tủ giày, đưa cho cậu bé, giúp cậu tháo bỏ đôi giày thể thao trên chân ra, sau đó để hai chân cậu lên dép lên.

Bởi vì là dép bông, hai bàn chân dường như được giấu hết ở trong dép,nhìn qua vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Lam Ngọc Anh ngước mắt lên, phát hiện cậu bé đang đỏ mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK