Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


**********
Chương 336: Bởi vì là tính cách trời sinh.

Lam Ngọc Anh cảm thấy kỳ quái, trong phòng bệnh cao cấp vốn là có nhà vệ sinh.

Còn không chờ cô lên tiếng, bước chân của Hoàng Thanh Thảo sớm đã biến mất ở cửa phòng bệnh, cô cũng không quá để ý.

Bánh bao nhỏ ngồi ở trên giường bệnh, mỗi lần được
Lam Ngọc Anh đút cho ăn, cậu bé đều há miệng như hà mã "Gao ồ" một tiếng há miệng, sau đó hai má phồng lên theo động tác nhai, đồ ăn đặc biệt rất ngon.

Mì sợi ăn cũng sạch, Lam Ngọc Anh rút khăn giấy ra, bánh bao nhỏ cũng phối hợp dầu cái miệng nhỏ nhắn lên.

Lau miệng xong, cô cười nói "Đậu Đậu, chúng ta ăn thêm chút trái cây nha, có thể giúp cho cháu dễ tiêu hóa!" “Vâng." Bánh bao nhỏ từ trước đến giờ lúc nào cũng nghe lời cô
Từ đầu đến cuối, Diệp Tấn đều ở bên cạnh, bỗng đi về phía trước, chủ động cầm rổ hoa quả lên "Tiểu Anh, đừng nhúc nhích, tớ không có chuyện gì làm, nên giúp cậu rửa sạch"
Lam Ngọc Anh mỉm cười, cảm ơn thêm lần nữa.

Diệp Tần bước vào phòng tắm, nhưng lại đi ra rất nhanh, giải thích "Vòi nước bên trong hình như hỏng rồi, tớ đi ra bên ngoài rửa, thuận thiện nói lại với y tá!" "Diệp Tấn, vậy làm phiền cậu rồi!" "Đừng khách khí"
Trong phòng lúc này chỉ còn lại có hai người, bánh bao nhỏ chớp chớp đôi mắt to nhìn cô, không ngừng dùng âm thanh nhẹ nhàng mềm mại để cùng cô nói chuyện.


Lam Ngọc Anh biết, đây là bởi vì bánh bao nhỏ muốn mình.

Cô rất kiên nhẫn đáp trả lại, cũng giống như việc hưởng thụ và quý trọng thời gian.

Ầm!"
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị lực mạnh đẩy ra.

Lam Ngọc Anh cùng bánh bao nhỏ giật nảy mình, rối rít ngẩng đầu nhìn lên.

Vốn cô nghĩ đó là Hoàng Thanh Thảo vừa đi rửa tay, hoặc là Diệp Tấn đi rửa hoa quả trở về, không ngờ lại là Hoàng Trường Minh với bộ âu phục áo sơ mi, cổ áo còn ghim cà vạt, giống như bước ra từ một cuộc họp để ra ngoài.

Lam Ngọc Anh đứng dậy khỏi ghế, giải thích "Tôi đến xem Đậu Đậu..." "Ừ" Hoàng Trường Minh kéo môi.

Lặng lẽ nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng người của người đàn ông kia, anh nhướng mày, cho là có chuyện nên đã rời đi.

Bánh bảo nhỏ không hiểu cảm xúc của người lớn, kéo lấy góc áo của cô "Bảo bảo muốn "
Những trái cây khác còn chưa được rửa sạch, Lam Ngọc Anh mới vừa cho cậu bé ăn cam, lúc Hoàng Trường Minh đẩy cửa đi vào, trên tay cô vẫn cầm một múi cam.

Thấy bánh bao nhỏ há miệng chờ, cô cúi người đút cho cậu bé ăn.

"Ăn từ từ thôi, đừng để bị sặc!"
Dường như ăn có chút khẩn trương, một ít bị kẹt lại ở cổ, Lam Ngọc Anh vội vàng đưa tay vuốt ve tấm lưng nhỏ của cậu bé, cầm lấy cốc nước ở bên cạnh "Đậu Đậu mau uống chút nước, chậm thôi, chậm thôi,
Bánh bao nhỏ nắm lấy tay cô, ừng ực ừng ực uống hơn nửa lỵ, rất nhanh đã không bị nghẹn nữa, sau đó hướng về phía anh cười ngây ngô.

Lam Ngọc Anh không khỏi tức cười, dùng khăn giấy lau lau cái miệng nhỏ nhắn còn lưu lại vài giọt nước.

Hoàng Trường Minh ở bên cạnh lặng lẳng đứng xem, trong quá trình mất trí nhớ, anh đã nhìn thấy cô và con trai anh sống chung, vĩnh viễn như vậy hài hòa cùng ấm áp, trước kia anh không hiểu sao con trai mình lại lệ thuộc vào cô đến như vậy, bây giờ chỉ cảm thấy bình thường.

Bởi vì là thiên tính...!
Bánh bao nhỏ sờ lên cái bụng căng phồng của mình, bỗng nhiên ngượng ngùng nói "Bảo bảo muốn đi thúi thúi
Hoàng Trường Minh nghe vậy, bỏ hai tay ra khỏi túi, sải bước đi tới trước giường bệnh, muốn mang con trai vào nhà vệ sinh.


Nhưng bánh bao nhỏ lại tránh đi, đỏ mặt nhìn về phía Lam Ngọc Anh "Cháu muốn Ngọc Anh " "Ừm, để cô làm."
Lam Ngọc Anh đưa tay ra, ôm bánh bao nhỏ đi vào phòng vệ sinh.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, cô tạm thời đóng cửa lại đi ra bên ngoài, Hoàng Trường Minh cũng di theo, tựa vào vách tường phía đói diện, trong mắt đen huyền sâu kín "Lam Ngọc Anh, cô thích Đậu Đậu nhiều như vậy?" "Đậu Đậu rất đáng yêu, cũng làm cho người khác rất thích, Lam Ngọc Anh trả lời.

"Chỉ đơn thuần là như vậy?" Hoàng Tiểu Minh liếc mắt một cái.

"Còn có thể là gì nữa?" Lam Ngọc Anh cau mày, không hiểu nhìn anh.

Ánh mắt Hoàng Trường Minh sắc bén nhìn về phía cô, giống như muốn được nhìn thấy nội tâm sâu bên trong của cô "Lam Ngọc Anh, cô làm nhiều đi nữa cũng vô ích thôi!" "Cái gì?" Lam Ngọc Anh như cũ cau mày.

"Cô có làm gì nhiều đu nữa, đối với cậu bé cũng không khá hơn, cũng không thay đổi được cái gì!" Hoàng Trường Uyên lạnh lùng mở lời.

Lam Ngọc Anh quống như vừa rồi không hề hiểu ý tứ trong lời anh nói, mím môi một cái, đơn giản giải thích "Hoàng Trường Minh, tôi cũng không muốn thay đổi gì, tôi chỉ là muốn dùng hết sức mình cùng Đậu Đậu sống chung, tranh thủ cùng cậu bé tạo ra một ít kỷ niệm, như vậy chúng tôi sẽ luôn nhớ đến nhau."
Cô ấy thực sự rất tuyệt!
Đồng tử của Hoàng Trường Minh co rút lại, môi mỏng nhếc lên "Ha ha
Lam Ngọc Anh vẫn như cũ không hiểu tiếng cười của anh có ý gì, nhất là ánh mắt của anh lúc này, đều là những ưu tư mà cô không thể hiểu được, nhưng cô cũng không muốn hiểu Rất nhanh ở bên trong banh bao nhỏ đã gọi tên của cô.

Sau khi ra ngoài, Bánh bao nhỏ tràn đầy thần khí, cái đầu quần vải băng không ngừng cùng cô nũng nịu.

Không có cách nào rửa tay, Lam Ngọc Anh lấy khăn ướt trong túi ra, tỉ mỉ lau bàn tay nhỏ bé của cậu bé, mỗi kẽ tay đều lau thật sạch.


Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Trường Uyên, cô liếm liếm môi, mở miệng "Đậu Đậu, cô hôm nay tới, ngoại trừ gặp chái, cô còn muốn nói lời từ biệt với cháu trước." "Nói lời từ biệt là ngựa thần?" Bánh bao nhỉ mặt đầy khó hiểu.

"Cháu có nhớ trước đây, cô đã nói với cháu rằng cô sẽ nhanh rời khỏi nơi này, để trở về với địa phương cô sống?" Lam Ngọc Anh kiên nhẫn giải thích cho cậu bé "Nếu như không có gì, sau cuộc phỏng vấn của cô vào thứ sau, cuối tuần hẳn là sẽ đi luôn...!
Bánh banh nhỏ vừa nghe, nhất thời liền hiểu ra.

Đầu nhỏ cụp xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn ba ba sau đó lại nhìn cô "Ngọc Anh, cô có thể mang bảo bảo đi cùng không?" ".." Lam Ngọc Anh lúng túng liếc nhìn phía sau lưng 11 mình, cô nuốt nước bọt, trấn an cậu bé "Đậu Đậu ngoan, cô sẽ đáp ứng cháu, sau này có cơ hội, có lẽ chúng ta sẽ còn được gặp mặt! Cô cũng sẽ thường xuyên gọi facetime cho cháu!"
Kiên nhẫn tiếp tục khuyên giải an ủi bánh bao nhỏ, lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra Diệp Tấn sau khi đi vào, thấy Hoàng Trường Minh cũng vô cùng bất ngờ, lên tiếng chào hỏi " Anh Hoàng."
Hoặc trường uyên sậm mặt lại gật đầu một cái, coi như là đáp lại.

Diệp Tấn đi thắng tới chỗ Lam Ngọc Anh, nụ cười ôn hòa, "Ngọc Anh, trái cây được rửa sạch rồi! Tôi cũng đã đến trạm y tá phản hồi sự cố vòi nước bị hỏng trong phòng tắm, họ nói sau này sẽ cho người đến sửa!" "Ừ." Lam Ngọc Anh cười đáp lại.

Nhìn bánh bao nhỏ buồn buồn không vui, nàng ôn nhu "Đậu Đậu, cô cắt cho cháu thành hình con thỏ nhỏ nhé?" "Tớ giúp cậu lột vỏ!" Một bên Diệp Tấn chủ động làm.

Hoặc trường uyên hai tay đút vào túi, lạnh lùng nhìn bọn họ vừa đứng vừa ngồi ở trước giường bệnh,Diệp Tấn gọt sạch vỏ đưa cho cô, cô cầm dao gọt trái cây cắt thành hình dáng con thỏ, hai người phối hợp tốt vô cùng.

Yết hầu ở cổ họng giật giật, một ngọn lửa mãnh liệt xông lên trên trán của anh..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK