Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 665

“Đúng vậy!” Cô tiếp tân gật đầu.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lam Ngọc Anh buồn rầu đứng lên.

Thấy vậy, cô tiếp tân nhanh chóng mỉm cười giải thích “Xin cô cứ yên tâm, phòng của chúng tôi ở đây đều là giường lớn hạng thương gia, rất thoải mái và rộng rãi, cô nhất định có thể ngủ ngon!”

Lam Ngọc Anh cắn môi, cô là đang lo lắng điều gì chứ.

Rất rõ ràng, đối phương đã ngộ nhận rằng bọn họ là một nhà ba người, mặc dù ở mức độ nào đó họ thực sự là như vậy, nhưng lại có thể không hoàn toàn đúng.

“Giúp tôi mở phòng” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói, ngay sau đó vươn lòng bàn tay hướng về phía của cô “Đây là thẻ căn cước của tôi.”

Lâm Ngọc Anh bĩu môi một cái, vốn dĩ muốn cùng anh thương lượng đêm nay sẽ không ở lại nơi này, nhưng một bên bánh bao nhỏ vẫn đang ôm bắp đùi cô, ánh mắt vẫn sáng như sao tràn đầy niềm mong đợi có thể được ngầm pháo hoa vào buổi tối ngày hôm nay.

Nếu không có những lễ hội đặc biệt, trong thành phố rất ít địa điểm để bắn pháo hoa, trẻ con từ trước tới giờ đều rất thích xem, Loay hoay hết lần này đến lần khác, cô lặng lẽ lấy thẻ căn cước của mình ra.

Sau khi Hoàng Trường Minh cầm lấy rồi tự mình đưa cho nhân viên, để nhân viên lễ tân nhanh chóng hoàn thành việc đăng ký, đưa thẻ để mở cửa phòng.

Căn phòng mà họ ở là ở tầng cao nhất, khi thang máy đến, Lam Ngọc Anh dắt bánh bao nhỏ theo ở phía sau.

Thẻ mở cửa phòng phát ra tiếng “bíp”, cửa phòng trực tiếp được mở ra.

Một căn phòng với bài trí vô cùng đẹp mắt, vừa vào đã nhìn thấy chiếc giường lớn hạng thương gia theo miệng của cô nhân viên lễ tân.

Lam Ngọc Anh không có tâm trạng để đi thăm quan những thứ khác, tầm mắt nhìn chằm chằm vào chiếc giường lớn, vô tình nuốt hai ngụm nước bọt. Chỉ cần nghĩ đến việc vào buổi tối sẽ ngủ chung ở trên giường, là nội tâm cô lại hốt hoảng vô cùng.

Ngay khi cô bắt đầu hối hận, bàn tay đang buông thống của cô bỗng nhiên được lay động “Ngọc Anh, bảo bảo đói!”

“Bảo bối đói không?” Lam Ngọc Anh ngồi xổm xuống, sở đầu của đứa trẻ “Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi!”

Hoàng Trường Minh đút tay túi quần đứng ở bên cạnh cửa sổ, lên tiếng ngắt lời “Tầng một có nhà hàng, họ sẽ chế biến cá mà ta vừa câu được. Bởi vì Hoàng Trường Minh hôm nay thu hoạch được rất nhiều, cả một thùng đầy cá, cho nên sẽ là tiệc cá

Lam Ngọc Anh cầm điện thoại di động quay trở lại, hai cha con đã ngồi cạnh nhau để chờ cô.

“Gọi điện thoại xong chưa?” Hoàng Trường Minh giống như là lơ đãng hỏi.

“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu, nhìn anh một cái rồi trả lời “Diệp Tấn nói có chuyện nên tạm thời phải về trước, hơn nữa là thấy hơi mệt một chút nên cũng muốn về nghỉ.”

Hoàng Trường Minh nhàn nhạt nhếch môi “Có thể gió thổi quá mạnh, thân thể không được thoải mái.”

“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu, không chút nghi ngờ gì anh.

Trong lúc đang nói chuyện, người phục vụ đã bưng rất nhiều các món ăn về cá được làm theo nhiều cách khác nhau, một bàn lớn toàn đồ ăn ngon.

Tốc độ ăn cơm của bọn họ bình tĩnh, từ từ, chờ đến lúc kết thích, sắc trời bên ngoài đã ngả hẳn xuống. chưa tới mười phút nữa sẽ đến giờ bắn pháo hoa.

Hoàng Trường Minh gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, sau đó hỏi địa điểm đốt pháo hoa, để đưa hai mẹ con đi xem.

Pháo hoa sẽ được bắn ở trên bờ sông phía sau khu du lịch, nhiều người đã vây kín lại, bọn họ đến đúng lúc, khi đến nơi, đã có liên tiếp pháo hoa bay lên trời, mọi người đều không ngừng hoan hô, đêm tốt được phát sáng giống như là ban ngày, nước sông ở phía dưới đều được chiếu sáng.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK