Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1627

“Bà xã, em có thể tin chồng mình được không?”

Câu cuối cùng, anh còn nói giọng điệu như đang cầu xin vậy.

Từ “chồng” mang theo một sự thiêng liêng nào đó, giữa hai người thường rất ít nhắc đến từ này.

Trương Tiểu Du không nói lời nào, hai hàng lông mi rũ xuống có chút run run.

Trong phòng lại khôi phục về dáng vẻ yên lặng, cửa sổ hơi mở, không khí trong lành từ bên ngoài dường như làm giảm bớt rất nhiều mùi thuốc sát trùng.

‘Sau hai phút im lặng, Trương Tiểu Du chậm rãi mở mắt, đưa tay về phía anh, “Giúp tôi vào nhà vệ sinh!”

Trần Phong Sinh nghe vậy liền lập tức bật dậy khỏi ghế.

Trương Tiểu Du một tay bị anh giữ ôm lên eo, tay còn lại đẩy giá truyền dịch. Vừa mở cửa phòng tấm ra, cô quay đầu trừng mắt nhìn anh, “Anh đứng đợi ngoài cửa, không được phép đi theo!” Dứt lời, cô đẩy giá truyền dịch bước vào.

“Âm” âm thanh đóng cửa vang lên, Trần Phong Sinh có chút ảo não xoa xoa mũi Bữa tối vẫn do nữ y tá Ngô Mai giao và vẫn là ăn luôn trong phòng. Xem ra là do Trần Phong Sinh đặc biệt phân phó, món ăn có rau có thịt, vô cùng bổ dưỡng.

Trương Tiểu Du nghi ngờ là anh cố ý làm vậy vì biết cô không muốn làm phật ý đối phương. Giống như món canh cá vậy, cô tự nhiên không có ý cự tuyệt. Thật ra điều quan trọng hơn đó là cô không được để con bị đói bụng.

Sắc trời ngoài cửa sổ đần dần trầm xuống. Sau khi y tá kiểm tra phòng, đèn trong phòng bệnh cũng đã tắt, chỉ có ánh đèn hành lang từ cửa sổ và cửa ra vào. Thi thoảng có thể nghe được tiếng bước chân của nhân viên bệnh viện.

Trương Tiếu Du vừa mới nhảm mắt lại, tấm chăn sau lưng liền bị vén lên.

Không cần quay đầu lại cô cũng biết đó là ai.

Quả nhiên ngay sau đó, một lồng ngực cường tráng nhanh chóng vây lấy cô từ phía sau, mỗi một nơi trên cơ thể anh đều quen thuộc với cô. Sau cổ cô truyền đến một cảm giác bỏng rát, Trương Tiểu Du cắn chặt môi: “Anh làm gì đấy?”

“Đi ngủ!” Nét mặt tuấn tú của Trần Phong Sinh vùi sau cổ cô.

Thân hình to kia lớn như một chú chó khổng lồ, từ sau lưng quấn chất lấy cô.

Trương Tiểu Du cáu kỉnh hích cùi chỏ về phía sau cố gắng đuổi anh: “Chật lảm, anh qua giường xếp ngủ đi!”

Trần Phong Sinh không có dấu hiệu chuyển động, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, áp đôi môi mỏng của anh vào hốc tai cô, giọng nói trầm thấp truyền vào: “Anh không ôm con và em thì sẽ không ngủ được!”

Trong câu nói của anh còn có chút làm ra vẻ đáng thương Bụng dưới truyền đến cảm giác ấm áp của lòng bàn tay, hay Trương Tiểu Du vẫn vì lời nói của anh mà tan chảy trái tim Sáng hôm sau cô được xuất viện.

Trần Phong Sinh trực tiếp lái chiếc Cayenne màu đen từ bệnh viện về nhà.

Khi đến dưới nhà, anh cúi người cởi dây an toàn cho cô: ‘Buổi sáng ah có gọi điện cho chị dâu rồi. Chị ấy đã xin nghỉ giúp em, nên một tuần tới em cứ ở nhà nghỉ ngơi nhét “

“Không đi thì không đi!” Trương Tiểu Du buồn bực.

Thấy Trương Phong Sinh đi theo mình vào nhà, không có ý định quay lại bệnh viện làm việc, cô cũng không bận tâm, kéo dép lê bước vào phòng khách.

Cô lấy điều khiển mở đại một kênh trên TV. Dù không có hứng thú xem nhưng tóm lại cô vân phải tìm một việc gì đó để làm Trần Phong Sinh theo sau cô đưa một ly nước rồi cũng không có động tĩnh gì Chờ cô uống xong, anh lại đưa tay ra lấy cốc rồi đặt lên bàn trà nhỏ bê cạnh. Tiếp đó anh cúi người ngồi xuống cạnh cô, tay phải gõ gõ lên đâu gối.

Một lát sau, màn hình điện thoại sáng lên.

Trần Phong Sinh hạ chân xuống, nghiêng người về phía cô, “Chà, nhà thiết kế gửi cho anh một bản vẽ phòng trẻ eml”

“Bản vẽ thiết kế xong rồi sao?“ Trương Tiểu Du kinh ngạc quay mặt lại khi nghe được lời này.

Trước đây, họ đã đến một công ty thiết kế, tìm một nhà thiết kế trẻ đại khái nói về một số yêu cầu, sau đó thì giao phó hết cho người đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK