“Khi đên thành phố, hãy nhớ giúp tôi thăm mẹ tôi nhé.” Phó Trân dặn dò Mạc Như. MẠc Như cười với cô ấy và vẫy vẫy tay, “Biết rồi mà, nhanh về đi nhé.” Nửa đêm, nếu đây không phải là bạn tốt thì ai nguyện ý chuẩn bị, thu xếp mà tiễn đưa như thế này. Xe lửa nói chung là chạy nhanh nhưng thực ra lại chậm kinh khủng, chỉ mới đi được ba trăm dặm đường, lầm rầm, lạch cạch và chạy suốt nửa đêm. Sáng sớm hôm sau, tàu dừng ở thành phố, hai người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.