“Nhà thím hai của tôi có chuyện vui nên không chấp nhặt với bà, bớt kinh tởm lại đi.” Ngô Mỹ Anh trừng mắt nhìn Lương Thục Anh rồi bưng cái mẹt đi phát bánh màn thầu cho những người đang làm việc. Lương Thục Anh tức giận bĩu môi nhưng cũng không dám nói gì, bà ta không có bản lĩnh khóc lóc om sòm ở nhà Chu Minh Dũ. Tên lỗ mãng thật sự là lỗ mãng, nếu ai chọc giận thì anh ta sẽ đánh ngay mà không cần nói đạo lý. Bà ta thật sự sợ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.