“Vậy anh có ký ức của nguyên chủ không?” Cô hỏi. “Em có không?” “Đầu óc em rối bời.” Mạc Như nhíu chặt mày suy nghĩ, trong đầu thoáng qua một số hình ảnh và khuôn mặt lung tung cả lên, không có ký ức hoàn chình: “Không có.” “Đó là vì em ngốc thôi.” Chu Dũ cười. “Anh mới ngốc đấy.” Mạc Như cự cựa trong lòng anh. Chu Dũ ấn đầu cô: “Hiện tại em gọi là Sỏa Ni ngốc rồi, Mạc Sỏa Ni ngốc.” Không ngờ anh lại có ký tức. Mạc Như chất vấn một tràn,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.