Cô nhiệt tình giả ngu, vẫn không thèm nhìn như cũ, nhưng mà cô sợ chính mình sẽ không nín cười được, bởi vì người phụ nữ kia ăn mặc giống như con bướm hoa.
Nói như thế này đi, cô ta lấy một tấm chăn đơn được nhân dân cả nước công nhận quấn ở trên người, phía dưới màu đỏ thẫm, phía trên là hoa mẫu đơn màu trắng xanh, nhưng mà có chút khác biệt, phía trên còn có gắn các thành quả của mùa thu hoạch giống như hoa hướng dương vàng khô, nghĩ lại đó là một chủ đề truyền thống và gần gũi hơn với thời đại mới.
Hôm nay Mạc Như cũng gặp không ít người, đặc biệt là buổi sáng lúc gặp Triệu Hỉ Đông, lúc ấy có một đám người vây xem, đập vào mắt đều là màu xám xịt, đàn ông mặc màu đen, xanh đen, đàn bà mặc màu trắng, xanh đen hoặc là màu xanh xám, rất ít người mặc màu đồ có màu sắc.
Hiện tại bị kích thích bởi màu sắc có độ bão hòa cao, mắt cô hơi choáng váng.
Đan Điệp Cầm thấy Mạc Như nhìn mình sững sờ liền khẳng định là vì quần áo của mình quá đẹp, đến mức đồ ngốc nhìn cũng không chớp mắt, cô ta đắc ý nói: “Đẹp không, đây là đồ trên huyện đem đến, đồ ngốc như mày mang không nổi đâu. Mau cắt rau đi, cắt đầy sọt tao sẽ cho mày nhìn thêm vài lần.”
Mạc Như: “……”
“Nhanh lên, đừng có lười biếng, cả ngày cứ như con giòi bu chân! Thậm chí cái thứ ngốc nghếch như thế này mà cũng có thể gả cho một người đàn ông tốt như vậy, ông trời thật là có mắt như mù!” Đan Điệp Cầm ỷ vào kẻ ngốc nghe được sẽ không hiểu, cũng sẽ không đáp lại cho nên nói những lời thậm tệ với cô.
Những lời này cũng là từ kinh nghiệm của cô ta, từ mùa Đông năm trước Sỏa Ni ngốc được gả lại đây, trước đây khi gặp ở trong thôn, vào những lúc không có ai cô ta sẽ mắng nhiếc vài câu, đồ ngốc này chưa bao giờ lên tiếng, cứ ngây ngốc không nó lời nào, có lẽ là vì nghe không hiểu.
Mạc Như nỗ lực moi hết đầu óc ra suy nghĩ, hung hăng phản kích như thế nào mới khiến cho người phụ nữ ác độc này tè ra quần!
Cô ta vậy mà lại dám nói mình là giòi bu chân!
Dù sao Mạc Như cũng là phụ nữ thế kỷ hai mốt, từ nhỏ đã được ăn học đàng hoàng, từ khi bắt đầu học nói đã bị yêu cầu không được ăn nói thô tục, phải cư xử lễ phép…… Cho nên kiếp trước cô nói không lại mẹ chồng, bởi vì mỗi lần cô bị người khác nói cũng không biết phải phản bác như thế nào, về sau lại không cho qua được, cứ suy nghĩ mãi đến chuyện đó trong đầu lại đột nhiên vang lên những câu hay có thể phản bác lại.
Đáng tiếc, đã muộn!
Loại người xấu có sức chiến đấu với năm người như mình thật sự có thể làm người khác tức nghẹn phun ra một ngụm máu!
Đan Điệp Cầm thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt sáng ngời, không giống trước đây cứ ngây ngây ngốc ngốc, tuổi trẻ xinh đẹp đầy sức sống, ngoại trừ đầu óc ngu ngốc ra thì nhìn thế nào cũng thấy giống một đóa hoa thanh tú. Đột nhiên cô ta cảm thấy chính mình thật sự không thoải mái, cảm thấy chỉ người có người phụ nữ xinh đẹp như mình mới có thể xứng với người đàn ông tốt kia, nhưng mình đã sớm gả chồng mấy năm, thật là sinh không cùng thời!
Cô ta lấy một cây rau dền gai gõ gõ Mạc Như, thò đầu lại gần hỏi: “Sỏa Ni ngốc, tao hỏi mày này, buổi tối mày ngủ với Chu Minh Dũ như thế nào, là ai đè ai vậy?”
Mạc Như: “……” Cô thiếu chút nữa là sặc, đến quỳ, đầu óc của mấy người này đều bị lủng não à.
Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một câu, không chút suy nghĩ lập tức nói ra, “Ba mày đè heo mẹ, sinh ra mày cái loại người không ra người như thế này!”
Hừ, ức hiếp kẻ ngốc à, cô xách lưỡi hái lên bỏ đi.
Đan Điệp Cầm tức giận đến mức cả người run rẩy, vừa dậm chân vừa rống lên, hai chân đá đạp lung tung, vừa gạt nước mắt vừa khóc. Tiếng khóc của cô ta đúng là độc nhất vô nhị trong nhà họ Chu, phải gọi là kinh thiên động địa, giống như hát tuồng vậy, ba đoạn dài hai đoạn ngắn, giống như tiếng đỗ quyên khóc than ra máu, lại giống như chim hỉ thước thì thầm, không biết là đang khóc hay đang làm nũng nữa.
Rất nhanh đã thu hút những người trên bờ đang làm việc dò hỏi chuyện gì xảy ra, đặc biệt là một số người đàn ông chọc ghẹo, “Này bướm hoa, chuyện gì vậy? Ai hái hoa của em à?”
Một đám người bắt đầu cười vang.
Đan Điệp Cầm mắng: “Thả rắm con mẹ mày, mày có đầu thai lại mười tám lần cũng không ra được.”
Những người kia thấy cô ta thật sự tức giận cũng có chút ngượng ngùng, nhanh chóng quay trở về làm việc.
Bình thường Đan Điệp Cầm hay đùa giỡn, cũng thích chơi đùa với mấy người đàn ông, cho nên rất nhiều người thích chọc ghẹo cô ta, bởi vì là tự cô ta trêu đùa trước cho nên sẽ không bực.
Không nghĩ tới hôm nay lại tức giận, không biết ai mà lại giỏi đến như vậy, có thể chọc điên cô ta.