Khâu Lỗi cười nói: “Anh Vương, anh Trương! Hai người này đều là đồng hương mà Phó Trân quen biết lúc ở dưới quê.” Hai người “ồ” một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nhiều, Khâu Lỗi cười: “Anh Vương, anh Trương! Lần sau cùng nhau đánh bóng bàn.” Hai người nhận lời rồi tiếp tục đi tuần. Bọn họ vừa đi thì Khâu Lỗi đắc ý nói: “Thế nào?” Chu Minh Dũ và Mạc Như nhìn nhau, tuy người này không đáng tin cậy nhưng vẫn rất có mánh khóe. Nếu có sự giúp đỡ của anh ta thì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.