Mạc Như cũng thức dậy ngồi lên, trong nhà tối hù không đoán được là mấy giờ. Chu Minh Dũ hôn cô ấy: “Mau ngủ đi, anh đi xay với anh tư.” Mạc Như lấy cái áo quân đội trên chăn bông đắp lên cho anh, rồi ẵm con gái từ trong không gian ra. Bây giờ trời lạnh, cô sợ con gái lạnh quá, có bảo bối nuôi con như không gian, đúng là dễ chịu quá. Chu Minh Dũ hôn hai người họ một cái rồi xuống đất, lúc đi khóa cửa phòng lại mượn ánh trăng đến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.