Thôi Công Nguyên cảm thấy mình đã tìm ra mấu chốt, không muốn ngồi yên nữa. Dù sao anh ta đường đường cũng là chủ nhiệm chính của ủy ban cách mạng huyện, nhưng ngay cả một người quê mùa cũng không biết làm sao, nói ra thì mất mặc, bản thân anh ta không qua được ải này. “Kiện Quân, cháu dẫn người lập tức về nông thôn, bắt Chu Minh Dũ đến đây.” Cháu trai của anh ta, Thôi Kiện Quân nhìn sắc trời: “Chú, sắp khuya rồi.” “Nửa đêm đúng lúc bắt người.” Đôi mắt của Thôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.