Mục lục
Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Như đi dọc theo bờ sông, cắt được rất nhiều rau dại cỏ dại, thuận tiện còn nhặt thêm đá, cô để lại một phần cỏ dại để che mắt, phần lớn cô để vào trong không gian, đến khi cắt đầy sọt liền xách lên quay trở về.

Không ngờ bông hoa chăn đơn kia vẫn còn ở đó, đã không còn khóc nữa, mà là đang đứng nhìn chằm chằm cô với một dáng cười như không cười.

Nhìn thấy bộ dáng kia của bông hoa chăn đơn, Mạc Như có chút buồn bực, cô còn nghĩ rằng lúc này phổ biến dạng “Phụ nữ nắm giữ nửa bầu trời”, đều là những người xinh đẹp mạnh mẽ, có thể lực tốt và làm việc tốt như cánh đàn ông, sẽ không ai thích loại phụ nữ hoa hòe loè loẹt như thế này đâu. Nhưng mà nhìn tình huống trước mắt, xem ra bông hoa chăn đơn vẫn có thể xài được.

Cô cảm thấy mình nên tránh xa thì tốt hơn, dù sao thì mình cũng không giỏi gây gỗ, cãi vã, cho nên định đi đường vòng.

Kết quả là Đan Điệp Cầm lại không có ý một sự nhịn chín sự lành, thấy Mạc Như đi lại đây, cô ta thuận miệng nói: “Sỏa Ni ngốc, mày là ngốc thật hay là giả đò ngốc? Cả nửa ngày trời mà cắt không đầy một sọt, mày được ăn ngon như vậy mà lại lười làm, nhà họ Chu mắt bị mù mới cần một kẻ ngốc chỉ biết lãng phí lương thực như mày. Mày lại đây tao cho mày ăn đồ ngon.”

Mạc Như trừng cô ta.

Đan Điệp Cầm mỉm cười, “Tao có kẹo này, mày có muốn ăn không? Lại đây tao cho mày kẹo để ăn.”

Mạc Như nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc, có một vài người không biết có phải chịu quá nhiều áp lực hay không mà cứ luôn muốn ức hiếp kẻ ngốc, cho rằng kẻ ngốc không hiểu chuyện, sẽ không phản kháng và mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm.

Đan Điệp Cầm dùng lưỡi hái hất hất mấy lớp cỏ, lộ ra một đống cứt trâu, nói với Mạc Như: “Lại đây, cho mày ăn một khối kẹo mạch nha lớn.”

Mạc Như: “! ! !” Đến sợ, bọn họ đều ức hiếp kẻ ngốc như thế này sao?

Cô định đi đến nhặt đống cứt trâu kia lên nhét vào trong miệng bông hoa chăn đơn, nhưng nhìn thấy phía trên lộ ra một bóng người, cô lập tức lui về phía sau.

“Rầm” một sọt đất cùng phân gia súc rơi từ phía trên bãi tràn xuống, như thể trời đổ mưa, không nghiêng không lệch vừa vặn trúng ngay Đan Điệp Cầm, một cục phân lừa xoay trên đỉnh đầu cô ta một cái sau đó dừng lại rồi trượt xuống theo mái tóc bóng mượt.

Đan Điệp Cầm lấy hai tay ôm đầu, thét lên một tiếng chói tai: “A —— là tên khốn nào vậy!”

Trong tay Chu Minh Dũ xách theo sọt đất, đứng từ trên cao nhìn xuống nói: “Ai cha, đây là người sao? Tôi còn tưởng là một đống phân trâu đen ngòm chứ.”

Đan Điệp Cầm tức giận đến mức dậm chân mắng, “Mắt chó mày bị mù à, hay sao mà nhìn không ra người!”

Chu Minh Dũ cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Chỉ có người mù mới lấy cứt trâu làm kẹo cho người khác ăn, vợ tôi không hiểu chuyện nên cô ức hiếp có phải hay không? Cô có tin là tôi sẽ ép cô ăn không?”

“Bệnh tâm thần! Bệnh tâm thần!” Đan Điệp Cầm vừa khóc vừa mắng, một bên dậm chân một bên phủi đầu phủi quần áo, cô ta thật sự không nghĩ tới trên đời này vẫn còn có đàn ông dám đối đãi như vậy với cô ta! Thật không biết thương hoa tiếc ngọc, đồ khốn kiếp, đồ mắt mù!

Mạc Như thấy chồng đứng ra chống lưng cô rồi, cho nên cũng lười đi mắng bông hoa chăn đơn kia.

Chu Minh Dũ nhảy xuống dốc, “Đã bảo em chờ ở bên kia, vì sao lại còn đi cắt cỏ, cẩn thận bị mệt.” Một tay anh xách sọt, một tay che chở cho Mạc Như, “Sau này đừng có đi loạn nữa, cẩn thận trong thôn có mấy con chó cắn người, còn có mấy mụ phù thủy lấy phân lừa em ăn kẹo, ăn vào liền biến thành dơi……”

Mạc Như: “……”

Cô phát hiện ra, Chu Minh Dũ còn dễ thích nghi hơn cả cô, nếu là trước kia thì tuyệt đối anh sẽ nói không nổi mấy lời này, cô nhịn không được nháy nháy mắt ra hiệu, để anh kéo tay mình lên.

Vị trí Đan Điệp Cầm đứng tình cờ nhìn thấy cô nháy mắt với Chu Minh Dũ, rõ ràng là đang trêu ghẹo, đồ lẳng lơ, có chỗ nào là ngớ ngẩn? Ai nói cô ta ngốc? Nếu không phải kẻ ngốc thì vì sao lại không làm việc? Dựa vào cái gì mà không cần tranh công làm việc kiếm điểm? Chu Minh Dũ chính là kẻ mù, thậm chí còn không thèm liếc nhìn mình một cái, đồ mù loà, đồ mù quáng, đáng đời ngươi cưới một con ngốc.

Cô ta không phải thật sự thích Chu Minh Dũ, chỉ là làm theo bản tính, thích nhìn những người đàn ông có dáng vẻ đẹp trai cường tráng. Cộng thêm môi trường sống từ khi còn nhỏ đã dạy cô ta hành động giống như một đứa trẻ hư, lợi dụng ưu thế phụ nữ để thu hoạch lợi ích của chính mình, lâu ngày quen dần với cảm giác được nhiều đàn ông vây quanh, tranh giành tình cảm, phục vụ cho cô ta, nếu như có người không để ý đến, cô ta lập tức chịu không nổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK