Mục lục
Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Như bưng một thau rau đầy đã rửa sạch đi qua, sau đó đi tới dây tỏi treo trên khung cửa lấy xuống một củ, nhờ Chu Minh Dũ lấy đá làm giúp một cái cối để cô giã tỏi.

Cơm trưa không khác với bữa sáng là bao, chỉ là không có cháo, phía trên lồng đặt bánh ngô hấp, phía dưới nồi nấu nước sôi uống. Sau khi nước sôi lại chưng thêm trong chốc lát, Trương Thúy Hoa liền lấy bánh ngô hấp ra, dùng gáo múc nước đổ vào ấm đun nước lớn màu đen.

Mạc Như nhìn thấy một nồi bánh ngô hấp lớn liền sửng sốt, phải hơn hai mươi cái! Đây là một bữa ăn chất lượng!

Hiện tại cô còn chưa hiểu rõ tình huống, không biết rằng mọi người như thế này đã là tương đối tiết kiệm, cũng giống như anh ba và Chu Minh Dũ, nếu nỗ lực làm nhiều hơn, ví dụ như bận rộn trong thời điểm ba tháng hè và ba tháng mùa thu thì một bữa có thể ăn nhiều hơn một cân loại bánh ngô hấp này! Dù sao cũng không có thức ăn bằng thịt, dạ dày thiếu dầu mỡ cho nên ăn được nhiều rau củ hơn.

Cô lập tức cảm thấy mình còn một chặng đường dài phía trước, cần phải nỗ lực thu thêm lương thực và rau dưa, nếu không đến lúc đó cả gia đình cùng nhau ăn bốn năm cái bánh bột bắp, vậy thì không đói bụng chết cũng chết vì bất bình.

Cô chần rau chân vịt vào trong một cái chậu sành, thêm tỏi giã và một chút nước tương vào trộn đều lên, sau đó lấy rau dền gai làm canh rau, Trương Thúy Hoa hào phóng chấm một đũa dầu phộng nhỏ vào trong nồi, trên mặt nồi canh xanh biếc lập tức lan ra từng mảng váng dầu, ngay tức khắc hương thơm nức mũi.

“Mẹ, mẹ làm đồ ăn thật thơm!” Chu Minh Dũ nhịn không được hít hít cái mũi, lặng lẽ dơ ngón tay cái với Mạc Như.

Trương Thúy Hoa thản nhiên nói: “Nếu là có dầu có thịt thì hà mã hay khi xuống bếp nấu cơm đều thơm.”

Chu Minh Dũ cười liếc nhìn Mạc Như: “…” Điều này cũng không nhất định! Ví dụ như nói người nào đó.

Sau khi ăn cơm trưa có thể ở nhà nghỉ ngơi thêm một lúc, chờ đến lúc đội trưởng thổi còi thì trở lại làm việc.

Đương nhiên là phụ nữ thì không có thời gian để nghỉ ngơi, đặc biệt là những người có con nhỏ, tả dính nước tiểu nguyên một buổi sáng thì phải nhanh chóng giặt, nếu không không phải sợ dơ thì cũng không đủ tả để dùng, buổi sáng giặt phơi để buổi tối còn tiếp tục sử dụng.

Sau khi ăn xong Mạc Như lấy áo bông quần bông của cô và Chu Minh Dũ để tháo lớp bông lót ra rồi đem đi ngâm, đến chiều sẽ đem đi giặt, mặc nguyên một mùa đông, nếu không kịp thời giặt giũ sạch sẽ thì mùa hè rất dễ bị mốc meo và bốc mùi!

Trương Cấu thấy Mạc Như đang tháo lớp áo bông, chị ta đứng cách cửa sổ hô lên: “Sỏa Ni, giúp chị tháo lớp lót áo bông luôn đi, cả ngày phải đi làm, trở về thì phải chăm con, thậm chí ngay cả thời gian ăn miếng cơm cũng đều không có.”

Mạc Như suy nghĩ, tháo lớp áo bông cũng không vất vả lắm, dù sao thì cô cũng không đi làm việc, chưa ra riêng nên ăn cơm cũng là cơm của mọi người, giúp một việc gì đó cũng là điều nên làm, cô liền gật gật đầu.

Nào ngờ, Trương Thúy Hoa nói chuyện với Chu Minh Dũ ở gian nhà phía Đông lập tức hô lên: “Áo quần của chồng cô vì sao lại để cho vợ người khác tháo giặt thay? Cô nghĩ cái gì vậy, cô thì bận bịu, chị dâu cô có ba đứa con cũng không thấy để cho cô tháo giặt lần nào.”

Trương Cấu trề môi rụt đầu vào trong, cảm thấy thật sự uất ức, Mạc Sỏa Ni không phải đi làm giúp đỡ tháo giặt áo bông một chút không được hay sao? Nếu không cho cô đi làm việc thì bảo cô giặt giúp cả làng cô cũng sẽ vui vẻ mà làm!

Chu Minh Dũ thấy mẹ anh mắng chị dâu ba thẳng thừng như vậy, liền nhỏ giọng nói: “Mẹ, chị dâu ba thật sự bị trẹo chân, mẹ đừng mắng chị nữa, trước kia không phải đã nói là không lớn tiếng mắng con dâu trước mặt người khác hay sao?”

Trương Thúy Hoa hừ một tiếng nói: “Ở trước mặt người khác khi nào? Ở trong nhà lại không có người ngoài. Hơn nữa, là tự nó đang tụt dốc, trước kia cũng không có như vậy, hôm nay bắt đầu động kinh học theo thói của nhà họ Triệu à? Mẹ mắng nó là phải, nhà nào cũng đều sinh hoạt như nhau, sau này Mạc Sỏa Ni mà có nhiều con thì tự nó bận rộn, còn trông cậy vào mẹ chồng như mẹ hay là mấy chị dâu giúp cho nó một chút hay sao? Hiện tại muốn lén lút lười biến lợi dụng nhờ vả người khác, đến khi mẹ cùng ông bây không còn nữa, mấy anh em đều phải ở riêng ai lo phận nấy, cũng đều sẽ có một đám con nít lung tung còn đi trông cậy vào người khác hay sao?”

Chu Minh Dũ cười nói: “Mẹ này, mẹ nói cái gì đâu không, mẹ và ba nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, còn phải chờ con xây nhà ngói cho ba mẹ ở nữa chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK