“Có phải em muốn về nhà mẹ đẻ?” “Em chỉ nói vậy thôi mà…” Trong miệng chị ta đầy bánh ngô hấp, trong lòng chị ta cũng thấy thoải mái hơn rồi, người đàn ông của chị ta vẫn thương yêu chị ta: “Em không hiểu, em làm việc cả ngày lẫn đêm, tại sao mẹ vẫn nhìn em chướng mắt, suốt ngày cứ mang con dâu ngốc nghếch ăn không ngồi rồi kia chà đạp lên đầu em.” Chu Minh Quang: “Ai ngốc? Kẻ ngốc nhà Út Năm à? Có phải là mắt em mù rồi không?” Biết nấu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.