Phó Trân đút hai tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn trời, thấy anh ta không có ý tránh ra, đành nói: “Anh xem, anh cũng lớn tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, cũng chưa có đối tượng, hay là...” Khâu Lỗi cảm thấy đầu óc vù vù, tim đập thình thịch, hai tay siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miệng Phó Trân, sợ bất cẩn bỏ lỡ điều gì. Đợi Phó Trân nói ra: “...Chúng ta hẹn hò với nhau đi...” Không đợi cô ấy nói xong, Khâu Lỗi ngã xuống đất, cũng may Phó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.