Mạc Như thấy cô ta chỉ biết hót như khướu, không nói ra được chút thông tin hữu ích nào, biết cô ta thật sự không hiểu nên cô vội chào tạm biệt. Bọn họ vừa đi khỏi, Trần Ái Nguyệt đã vội vàng mở bức tranh ra xem, kinh ngạc phát ra tiếng, những người khác cũng tò mò theo: “Chủ nhiệm! Thứ gì đó?” Trần Ái Nguyệt nói: “Đây là...” Cô ta giật mình, vội nói: “Đây là bức tranh không tầm thường.” Cô mở tờ giấy ca-rô ra cho mọi người xem. “Ôi!” “Vẽ giống quá!” “Tôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.