Chỉ là những con muỗi bay vo ve rất phiền phức, từng đàn chạm mặt nhau. Chu Minh Dũ cảm thấy không nhìn rõ nữa nên bỏ xẻng xuống: “Vợ, chúng ta về nhà ăn cơm đi.” Mạc Như không làm việc gì mệt nhọc nên không thấy mệt, thực ra cô không thừa nhận bản thân không muốn ăn những thức ăn thô làm mệt cổ họng… Lúc này, trong thôn vang lên tiếng còi tút tút, lúc trầm lúc bổng, nghe có vẻ như khắp nơi đều đang reo, có lẽ là bốn đội sản xuất tập hợp,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.